Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 422 - Hỗn Loạn

Chẳng lẽ thần hồn cũng bị hỗn loạn ròi?
Âm thanh của Thiệu Tâm Hà đột nhiên truyền đến:
“Được rồi, không nên quấy rầy Phương sư huynh, Phạm sư đệ, ngươi đưa Chu sư đệ xuống trị thương đi.”
Phạm Chinh và Chu Chử thấy thế, lập tức trăm miệng một lời:
“Vâng! Thiệu sư huynh!”
Sau đó, trước khi chia tay, Phạm Chinh còn cười ha hả nói với Phương Trần:
“Phương sư huynh, chúng ta cũng sẽ đến xem trận tranh giành chân truyền sắp tới. Hy vọng ngươi có thể toàn lực chiến đấu, chúng ta cũng muốn học hỏi từ ngươi.”
Phương Trần thầm nghĩ lĩnh giáo trong hư không đúng không?
Sau đó, hắn cười khan một tiếng:
“Ha, ha, ha… Được!”
Phạm Chinh thấy Phương Trần đồng ý, tràn ngập niềm vui dìu Chu Chử bị Phương Trần đả thương rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Thiệu Tâm Hà từ chỗ chuông lớn đi đến, cười nói:
“Phương sư đệ, thế mà bị dọa rồi sao?”
Phương Trần do dự một chút, nói:
“Không, chỉ là có chút mới lạ thôi!”
Chứng kiến sư phụ hồi sinh sau cắt chân tay , Lý sư huynh cưỡi ngựa, Du Khởi muốn rời khỏi ảo cảnh, thì tình huống của Phạm Chinh và Chu Chử ngược lại không hề đáng sợ chút nào, chỉ là có chút xấu hổ không biết phải làm sao.
“Ha ha.”
Vừa nói ra lời này, Thiệu Tâm Hà không khỏi bật cười, nhìn ba người còn lại nói:
“Học tập Phương sư huynh, câu trả lời của hắn rất thích hợp.”
“Đặc biệt là ngươi Tôn Đàm, ngươi quá đáng nhất, ngươi gọi bọn Phạm Chinh sư đệ là kẻ điên.”
Tôn Đàm lập tức cúi đầu im lặng.
Sau đó, Thiệu Tâm Hà nói với Phương Trần:
“Hai người bọn hắn cũng là bởi vì môn tuyệt kỹ độc môn này, được thu vào núi Xích Tôn.”
Phương Trần không khỏi sửng sốt:
“Đây là… Tuyệt kỹ độc môn sao?”

"Đúng vậy!”
Thiệu Tâm Hà gật đầu nói:
"Sư tôn của hai người bọn hắn là trưởng lão An Huệ, ngươi có nhớ trưởng lão An Huệ không?”
Phương Trần trả lời:
"Ta nhớ. Là An trưởng lão nói chuyện với tốc độ cực kì nhanh.”
"Đúng, đó cũng chính là An trưởng lão sở hữu huyễn thuật với mức độ cực kì cao.”
Thiệu Tâm Hà cười, hắn đổi giọng nói tiếp:
“Vậy bây giờ ngươi đã biết độc môn tuyệt kỹ mà hai người đó nắm trong tay là gì hay chưa?”
Phương Trần nhất thời nhíu mày lại:
"Sư huynh, ý của ngươi là bọn hắn đang học huyễn thuật hay sao?”
"Đúng vậy!”
Thiệu Tâm Hà gật đầu. Phương Trần nghe thế thì rơi vào trầm tư, sau đó hắn do dự nói:
"Sư huynh, không phải là ta đang chê bai gì bọn hắn đâu, cũng không phải là ý ta nói An trưởng lão là đồ vô dụng! Ý của ta muốn nói đó là... hình như cái huyễn thuật này chỉ có thể lừa được chính bản thân bọn hắn mà thôi ấy...”
Khương Ngưng Y nghe thế thì nàng bật cười. Quanh đi quẩn lại nhiều như vậy, đến cuối cùng thì Phương Trần vẫn là có ý chê bai mà.
"Đúng. Cái cần thiết ở đây chính là để tự lừa bản thân bọn hắn.”
Thiệu Tâm Hà nghiêm túc gật đầu nói:
"Trên thực tế, bọn hắn còn không hề biết rằng bản thân đang tu luyện huyễn thuật.”
Phương Trần:
“?”
Thiệu Tâm Hà tiếp tục nói:
“Phạm Chinh và Chu Chử là hai cô nhi mà năm xưa An trưởng lão nhặt về. Khi được nhặt về, hai bọn hắn mới có 6 tuổi, còn không phải là song sinh.”
Phương Trần:
“?”
Hắn ta có biết hắn ta đang nói cái gì không hả? Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Phương Trần, Thiệu Tâm Hà kho khan một tiếng rồi tiếp tục nói:
“Theo như những gì An trưởng lão nói thì lúc nhặt được hai người bọn hắn, vẻ ngoài của hai người bọn hắn hoàn toàn khác nhau, không hề có liên quan huyết thống gì hết! Trước khi An trưởng lão tìm thấy bọn hắn, bọn hắn đã sống hai tháng lưu vong cùng với một đàn trâu điên ở trong núi! Đến khi An trưởng lão cứu được bọn hắn, bọn hắn liền rơi vào hôn mê! Đến khi bọn hắn tỉnh lại, An trưởng lão liền bất ngờ phát hiện ra ngũ quan của hai người bọn hắn sảy ra thay đổi rất lớn. Hai bọn hắn càng ngày càng giống nhau. Còn tên thật của bọn hắn thì là do An trưởng lão thấy ở trên ngọc bội, nên mới biết tên thật của bọn hắn là gì! Còn việc bọn hắn có tên không giống nhau thì được đưa ra giải thích là do một người theo họ cha, một người theo họ mẹ.”
Phương Trần nghe vậy thì rơi vào im lặng. Hóa ra bọn hắn thật sự là anh em sinh đôi khác cha khác mẹ ư? Thiệu Tâm Hà tiếp tục nói:
“Trưởng lão An Huệ từng nói, sau khi nàng nhìn thấy chuyện này sảy ra thì đã bất ngờ đến mức không thốt lên lời.”
Chỉ vì bây giờ đang ở Đạm Nhiên điện, nên Phương Trần mới kìm nén cảm giác muốn chửi thề lại, hắn thầm nghĩ trong lòng... Không thốt lên lời ư? Nói đùa cái gì vậy? Dựa theo tính cách của trưởng lão An Huệ, kiểu gì mà nàng chẳng nói liến thoắng liên tục không ngắt câu không lấy hơi nửa canh giờ? Thiệu Tâm Hà tiếp tục nói:
“Vì để tìm hiểu rõ chuyện gì đã sảy ra trên người hai người bọn hắn nên trưởng lão An Huệ mới dùng huyễn thuật với bọn hắn. Nàng muốn tìm đáp án với tiền đề là không làm hại đến hai người bọn hắn cũng như không đánh thức kí ức quá khứ đau khổ đối với bọn hắn. Dưới sự thăm dò không ngừng của trưởng lão An Huệ, cuối cùng nàng cũng tìm ra được vài dấu vết. Hình như trong lúc bọn hắn lưu vong đã từng lập một lời thề. Rằng nếu như có kiếp sau thì hai người bọn hắn nguyện làm huynh đệ đồng sinh cộng tử với nhau! Có lẽ vì nỗi hận lớn đến như vậy nên hai người bọn hắn mới sảy ra thay đổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận