Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 293 - Tên Khốn Nạn Nào Làm Vậy

Sau khi rời khỏi Đạm Nhiên tông, Phương Trần liền lấy thuyền Lưu Kim ra, mang theo Dực Hung lên thuyền, đi về hướng tây. Hắn biết rằng hướng đó có một mỏ linh thạch đã bị Đạm Nhiên tông khoét rỗng. Những nơi như vậy thì linh khí ở đó sẽ cực kì mỏng, vậy nên chẳng có tu sĩ nào đến đó cả. Chính vì thế nơi đó rất thích hợp để hắn thử nghiệm nghiền nát đạo cơ. Ở nơi như này thì hắn cũng không sợ bị An Nhiêu trông thấy giống như lần trước, hoặc là bị ai đó cùng môn phái bât gặp. Tất nhiên là không phải cứ ở bên ngoài thì sẽ không bị ai trông thấy. Nhưng việc xử lí người bên ngoài sẽ không làm hắn cảm thấy có gánh nặng tâm lí, thế nên....
“Ầy, tóm lại tất cả vẫn là tại Tôn Đàm. Nếu nàng ta chịu đào nhanh một chút thì bây giờ ta đã có động phủ riêng rồi, vậy thì làm sao mà ta còn phải vất vả chạy ra ngoài như thế này làm gì?”
Phương Trần nằm trên chiếc giường mềm mại nói. Dực Hung vẫn chưa ngủ đủ giấc cũng oán trách:
"Đúng vậy, tại sao nàng ta lại đào chậm như vậy chứ? Tất cả là tại nàng ta hết.”
Phương Trần đột nhiên cười hi hi nói:
"Nhưng thực ra cũng không trách nàng ta, là do có người đóng thổ địa của Xích tôn sơn lại nên mới khiến nàng ta đào chậm như vậy.”
Dực Hung mắng nói:
"Tên khốn nạn nào làm điều đó vậy?”
“Dư tông chủ!”
Câu mắng của Dực Hung chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng liền bị hắn nuốt lại vào bụng, hóa thành hai tiếng ho khan. Sau đó gương mặt hắn thay đổi, nở một nụ cười:
“Dư tông chủ làm vậy nhất định là có lí do gì đó của hắn.”
Thấy Dực Hung đổi thái độ nịnh nọt, Phương Trần bĩu môi:
"Có nhất thiết phải như thế không hả? Hắn ta mới chỉ dùng một ly linh trà mà đã mua được ngươi rồi à?”
Lần trước, từ sau khu uống linh trà của Dư Bạch Diễm, thái độ của Dực Hung đối với Dư Bạch Diễm thay đổi 180 độ. Hôm qua, khi đi đến Vân Lam cảnh, Dực Hung chơi với Tiểu Chích nhìn vô cùng thân thiết, mỗi lần mở miệng đều gọi một tiếng Ngận Ngạnh ca, làm cho Tiểu Chích vui vẻ vô cùng. Dực Hung từng nói, hắn muốn kéo gần khoảng cách quan hệ với Dư Bạch Diễm, biết đâu sau này lại có thể có thêm hai ly trà nữa. Dù sao nhìn Dư Bạch Diễm có vẻ cũng chẳng quan tâm đến mấy cái linh trà kia đâu...Dực Hung nói chuyện với dáng vẻ hiểu rõ:
"Đây mà gọi là mua được ta hay sao? Người ta là kiểu người quý người tài, thương kẻ yếu, có mắt nhìn người tài giỏi, biết bỏ vốn ra để kiếm người tài. Đối với hắn, ta cực kì kính trọng, nó thể hiện ta nhớ ơn tri ngộ của hắn, thể hiện rằng ta hiểu được thế nào là báo ơn. Số người hiểu được thế nào là báo ơn trên đời này cũng không nhiều lắm đâu. Điều này cũng thể hiện rằng ngươi phải trân trọng sự tồn tại của ta đi. Vì thể thể hiện sự trân trọng của ngươi, bây giờ ngươi nhanh chóng đưa cho ta vài ly linh trà đi, để ta biểu diễn báo ơn...”
Phương Trần:
“Cút đi!”
Trong lúc Phương Trần và Dực Hung vừa đi vừa ăn nói lảm nhảm linh tinh, thì Lăng Tu Nguyên đang đứng ở chân núi Ánh Quang hồ sơn, nhìn Du Khởi ngất trước mặt mình với vẻ mặt trầm tư. Hôm qua, sau khi quay lại Đạm Nhiên Tông, Lăng Tu Nguyên liền đem Du Khởi đặt ở chân núi, định chờ đối phương tự tỉnh lại. Trong lúc chờ đợi, Lăng Tu Nguyên phát hiện ra Tiêu Thanh đạt được Thiên đạo Trúc cơ. Lúc đó hắn còn rất vui mừng. Mặc dù hắn không có yêu cầu gì đối với tu vi của hôn phu Lăng Uyển Nhi, dù sao thì hôn phu của nữ nhi có mạnh đến đâu cũng làm sao mạnh được bằng hắn? Nhưng nếu Tiêu Thanh chịu cố gắng nỗ lực như vậy thì cũng là một chuyện tốt.
“Nếu mà như vậy, thì phụ mẫu của Tiêu đạo hữu cũng coi như được an ủi rồi. Nhưng cũng không biết bao giờ họ mới có thể quay lại bên cạnh Tiêu Thanh...”
Lăng Tu Nguyên gật gật đầu. Trên thực tế, phụ mẫu của Tiêu Thanh không hề chết. Bọn họ cũng giống như Lăng Tu Nguyêm, đều là đại năng tu sĩ đi du ngoạn nhân gian, sau đó hứng trí liền sinh hạ một đứa con trai. Năm đó, phụ mẫu của Tiêu Thanh đến Ổ thành du ngoạn sớm hơn so với phu thê Lăng Tu Nguyên. Thường gia làm bá chủ bên trong Ổ thành. Mà người có tu vi mạnh nhất Thường gia là dừng ở Nguyên Anh kì. Khác với Lăng Tu Nguyên hóa thân thành phàm nhân, phụ mẫu Tiêu Thanh hóa thân thành cường giả tu vi Nguyên Anh đỉnh phong. Hai người họ ở Ổ Thành tạo ra mấy trận lớn ở Ổ Thành. Đó là vì phụ mẫu Tiêu Thanh muốn thử trải nghiệm cảm giác làm bá chủ ở Ổ thành. Tất nhiên, họ cũng không hóa thân thành cường giả quá mạnh, để tránh có sự cách biệt quá lớn so với cường giả ở Ổ thành.
Về sau, bọn họ chiêu mộ một đám người họ Tiêu, lập nên Tiêu phủ. Mà sau khi Tiêu gia cắm rễ sâu ở Ổ thành, người cuat Thường gia liền chạy đến cửa muốn cầu thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận