Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 94 - Không Đáng Sợ

“Ầm ầm!!!”
Cả đất trời một mảng đen kịt, thương khung giống như bị nhuộm một màu mực giống như đang là nửa đem, thì bỗng nhiên có một tiếng nổ làm rung động cả tòa núi lửa. Theo sau đó là một nguồn lực rất mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, khóa chặt lấy Phương Trần. Giờ khắc này, Phương Trần cảm nhận được trên cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn, hắn có cảm giác bản thân đang một mình chống lại cả thiên địa. Cảm giác này làm cho Phương Trần có linh cảm bản thân như đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, điều này càng làm cho Phương Trần sợ hãi hơn!
Đây chính là lôi kiếp! Là lôi kiếp được sinh ra để trừng phạt những kẻ dám làm trái quy tắc của thiên địa! Thấy thời gian đã tới, lôi kiếp sắp giáng xuống, Phương Trần hít sâu một hơi, trong lòng hắn cảm thấy rất lo lắng. Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ phải độ kiếp trong tình huống như thế này! Nhưng mà kể cả là chưa nghĩ tới thì hắn vẫn cứ phải trải qua! Kể cả có chết thì hắn cũng phải đón nhận! Hơn nữa... Hai ngày nay, hắn trải qua cái chết còn ít lần hay sao? Số lần hắn chết đi sống lại sắp nhiều hơn cả số lần hắn ăn cơm rồi!
Nghĩ thế, ánh mắt Phương Trần liền tự tin hơn hẳn. Dựa vào số Hỏa sát mà hắn đã nuốt vào, cộng thêm cả số đan dược mà Hoa Kì Dung cho nữa, chắc chắn hắn có thể chống lại được lôi kiếp của Trúc Cơ kì! Hửm? Đợi một chút! Đan dược? Hắn còn chưa kịp uống đan dược mà! Nghĩ đến đây, Phương Trần bỗng nhiên nhớ đến quy tắc của lôi kiếp đối với ngoại vật, hắn cảm thấy giống như hồn phách bản thân đã bay cả đi rồi. Phương Trần hoảng sợ muốn tránh khỏi sự trói buộc của Hỏa Sát Vương để lấy đan dược trong nhẫn chứa vật ra...
Nhưng mà bây giờ hắn không còn cơ hội nữa rồi! Có một lực lượng huyền bí khóa chặt lấy Phương Trần. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân bị mất liên hệ với pháp bảo của mình, trong đó bao gồm cả nhẫn trữ vật! Ánh mắt Phương Trần hiện lên vẻ tuyệt vọng... Toang rồi! Mà lúc này, Dực Hung cũng hoảng sợ nhìn lên bầu trời, hắn nuốt nuốt nước bọt:
“Lôi, lôi kiếp đến rồi...”
Thực ra từ cách đây vài hôm hắn đã biết trước rằng Phương Trần sẽ độ kiếp ở đây. Nhưng mà khi sự thật bày ra trước mặt hắn thì hắn vẫn cảm thấy không thể tin được. Một tu sĩ mới ở Trúc cơ kì rốt cuộc đã oàm như thế nào thì mới có thể dẫn được lôi kiếp đến? Lệ Phục mở mắt ra, chầm chậm nói:
“Ngươi sợ hãi cái gì? Có một cái lôi kiếp bé cỏn con mà thôi, có gì đáng sợ đâu?”
Dực Hung nuốt nuốt nước bọt, hắn nhìn nhìn lôi kiếp. Mới chỉ nhìn thoáng qua hắn đã cảm giác giống như bị uy thế của lôi kiếp đè ép đến mức hồn hắn muốn nát thành tro. Dực Hung không nhịn được hỏi:
“Cái này... cái này không đáng sợ sao?”
"Tất nhiên là không rồi, còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn mà ngươi chưa gặp qua kìa.”
Lệ Phục đứng dậy, nói xong câu liền bay lên trên trời. Nghe thế, Dực Hung chợt biến sắc. Còn có thứ đáng sợ hơn nữa hay sao? Rốt cuộc thì sư tôn của Phương Trần đã trải qua những gì vậy? Khi Dực Hung còn đang kinh ngạc, Lệ Phục đã bay lên không trung, nói chuyện với Phương Trần:
“Vi sư đã hứa với ngươi rằng sẽ giúp ngươi hộ pháp mà! Ngươi yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có ai làm phiền ngươi được đâu!”
Câu nói vừa dứt, Lệ Phục liền phất tay, một lực lượng huyền ảo bao trùm cả khu núi lửa. Dực Hung ngẩng đầu nhìn, sau đó hắn phát hiện ra giống như có một lớp màng chắn vô hình bao trùm đến tận biên giới của khu núi nửa. Những loài vật loài thú ở bên kia đều bị ngăn cách ở bên ngoài...
“Có lớp bảo hộ này rồi thì đừng hòng có ai đi vào được, đến cả việc ngươi đang độ kiếp cũng sẽ không ai có thể thấy đâu!
Lệ Phục chầm chậm nói. Phương Trần cảm kích nhìn Lệ Phục. Sư tôn của hắn thi thoảng vẫn đáng tin ra phết đó chứ! Chỉ là Phương Trần vẫn cảm thấy đau lòng. Bây giờ không có sự trợ giúp của đan dược, hắn cũng không biết bản thân mình có thể vượt qua được lôi kiếp hay không nữa!
“Được rồi, vậy bây giờ ta và Dực Hung ra ngoài trước, nếu như bọn ta ở lại đây sẽ làm gia tăng uy lực của lôi kiếp. Đến lúc đó thì không những bọn ta không giúp được ngươi, mà còn làm liên lụy đến ngươi!”
Lệ Phục nói. Nói xong, hắn liền đem theo Dực Hung biến mất. Đợi sau khi Lệ Phục rời đi, cả đất trời đều trở nên tĩnh mịch, mà Phương Trần cũng không cảm thấy buồn bã gì hay Lệ Phục đi cả. Những gì mà đối phương nói hăn đều đã biết rồi. Lôi kiếp không cho phép bất cứ ai giúp đỡ người độ kiếp vượt qua cả, thế nên nếu như có ai đó cố gắng ở lại bên cạnh người độ kiếp, vậy thì chỉ khiến cho lôi kiếp càng trở nên mạnh mẽ mà thôi! Lúc này Lệ Phục rời đi thì mới đúng. Nếu như Lệ Phục ở lại thì chỉ làm hại hắn mà thôi. Nhưng mà sau đó, Phương Trần lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận