Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 319 - Tu Vi Có Hạn Chế

Việc này không thể được!
Tuy là Phương Trần lẽ ra đoán được thủ hạ của mình biết chuyện mình từng phái Ngụy Thiêm đi tìm hắn, nhưng, biết thì biết, làm rõ lại là chuyện khác…
Quan hệ của mình và Phương Trần vẫn còn đang trong thời kỳ chữa trị, tuyệt đối không thể làm bừa!
Sau đó, Phương Trần nhìn những người khác, vừa để mắt tới Trương Tinh và Trương Hà.
Hai người lập tức đông thanh:
“Nếu Phương thiếu có cần, xin cứ việc ra roi thúc ngựa, đây là ngọc giản truyền tin của bọn ta.”
Nói xong, bọn hắn đưa ngọc giản ra.
Trương Thiên đồng thời cười nói:
“Phương thiếu nếu có chuyện không tìm được ta, cứ việc tìm bọn hắn.”
Phương Trần nhíu mày, cười cười:
“Được!”
Hắn cầm lấy ngọc giản của Trương Tinh và Trương Hà.
Sau đó, hắn nhìn về phía bốn người thị nữ.
Thị nữ ngoan ngoãn, ăn mặc chỉnh tề, không chút hở hang, khuôn mặt cũng bình thường không có gì lạ.
Trương Thiên chọn lấy dung mạo không xuất chúng, cũng là vì để tránh Phương Trần hoài nghi.
Đưa mỹ nữ lỡ như Phương Trần cảm thấy mình muốn lợi dụng hắn thì sao?
Nếu thật sự muốn đi phương diện nửa thân dưới kia, vậy cũng phải chờ Phương Trần ám chỉ, hắn sẽ đi cùng Phương Trần, giao tình hai người cùng đi giao du chốn nữ nhân là không giống.
Nhưng, Phương Trần không cần thị nữ, nói:
Cho các nàng trở về đi, ta có yêu sủng, không cần các nàng giúp đỡ.”
“Vâng!”
Trương Thiên lập tức gật đầu.
Sau đó, hắn đưa quà mừng lên!
Phương Trần không kiểm tra, thu hồi, lấy ra một bình cánh hoa, tiện tay đưa ra:
“Cho ngươi.”
“Đậy là cái gì?”
Trương Thiên sửng sốt.
“Cánh hoa của Tiểu Hoa Vương Vườn Hoa Hủy, nghe qua chưa?”
Nghe vậy, Ngụy Thiêm sợ hãi, thất thanh nói:
“Tiểu Hoa Vương?”
Trương Thiên cũng bị dọa đến bờ môi run rẩy, nói:
“Phương, Phương sư huynh, cái này, cái này thích hợp sao?!”
Tiểu Hoa Vương, có danh Hoa Vương, đủ để chứng minh tiềm lực của nó.
Tuy tu vi có hạn chế, bây giờ cánh hoa của nó chỉ cung cấp cho tu sĩ dưới và cảnh giới Kim Đan dùng, hơn nữa, bình cánh hoa này của Phương Trần rõ ràng không có ngưng luyện, hiệu quả trà hoa chỉ sợ bị giảm đi rất nhiều.
Nhưng… phải biết là ngay cả mấy sư huynh mà Trương Thiên quen biết trong núi Xích Tôn, đều chưa bao giờ có được cánh hoa của Tiểu Hoa Vương.
Cho nên, cái này thay vì nói là cánh hoa, chi bằng nói là một bình tượng trưng thân phận!
Chỉ với bình cánh hoa này, Trương Thiên có thể nâng cấp các mối quan hệ của mình lên một cấp độ khác!
Trần ca, thật sự quá hào phóng!
Lúc này, Trương Thiên trong lòng kích động, không khỏi thấy mừng rỡ, việc mình quỳ xuống quá kịp thời rồi!
Nhìn sắc mặt Trương Thiên, Phương Trần sửng sốt.
Vật nhỏ này mà lợi hại vậy sao?
Ừm…
Có chút hối hận chuyện gì đã xảy ra?
Thôi được rồi.
Nhiều người nhìn như vậy, cũng không tiện thu hồi lại.
Sau đó, Phương Trần cười nhạt một tiêng, phong vân khinh đạm nói:
“Không quan trọng, cầm lấy đi, dạo này ta uống ngán rồi.”
Vừa nói chuyện, đột nhiên mấy cái cánh hoa rơi ra từ trong tay áo Phương Trần.
“Ngại quá, mới từ Vườn Hoa Hủy đi ra, chưa thu dọn sạch sẽ.”
Phương Trần nhẹ nhàng cười, vung tay áo lên, đem cánh hoa cuốn về.”
“Xi..”
Hành động làm màu này khiến Trương Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Phương Trần:
‘Được rồi, vào đi, đúng rồi, ngươi có lá linh trà không, ta gân đây uống trà hoa ngán rồi, lần này ngươi đến pha trà đi.”
Loại trà mà khách có thể mang theo bên người, nhất định phải là loại trà bọn họ thích nhất.
Phục vụ bọn hắn loại trà mà bọn hắn thích nhất, đây mới thực sự là đạo đãi khách!
“Ta có ta có.”
Trương Thiên không chút do dự nói.
Sau đó, Trương Thiên để thủ hạ rời đi, đem theo Ngụy Thiêm tiến vào.
Sau khi pha trà, Trương Thiên trước tiên xin lỗi vì chuyện của Ngụy Thiêm.
Nhưng Phương Trần không thèm để ý, hai người chê cười hai câu liền bỏ qua chuyện này.
Ngụy Thiêm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Thiên ôm quyền nói:
“Trần ca, ta đã thương lượng với Tiêu Thanh, khi ta tâm sự với hắn, vẫn chưa nhắc đến tên của sư huynh.”
“Về việc nói như thế nào, xin lỗi sư huynh, vì tôn trọng Tiêu sư đệ, nên ta sẽ không nói.”
Kỳ thực hắn không phải muốn tôn trọng Tiêu Thanh, chủ yếu là muốn thể hiện hình tượng mình có thể giữ bí mật.
Phương Trần nhìn Trương Thiên, lại cười:
“Được, không sao.”
“Còn có, Phương Nhiên bên kia, ta có phái người theo dõi, ta còn tìm được sư phụ hắn Lâm Chấp Ấn!”
“Ta nói với Lâm Chấp Ấn sau khi Phương Nhiên bị ngài đánh bại, bị đả kích lớn, có thể làm ra những việc bốc đồng, rất có thể sẽ làm trái môn quy, Lâm Chấp Ấn rất cảm ta ta, còn nói sẽ lấy danh đốc thúc tu luyện để giám sát chặt chẽ hắn, chỉ là không biết lời này có bao nhiêu hiệu lực mà thôi.”
“Có điều, ta thấy Phương Nhiên chỉ một mực tu luyện, hẳn là không làm nên sóng gió gì.”
Trương Nhiên nói.
Sau lần thể hiện trước Phương Nhiên, Phương Trần đã để Trương Thiên tìm cách nhìn chằm chằm Phương Nhiên.
Bây giờ, là lúc Trương Thiên báo cáo kết quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận