Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 217 - Yêu Thú

Dực Hung thì càng ngày càng hưng phấn, hắn dần dần đánh hơi được lực lượng huyết mạch nồng đậm.
Cỗ lực lượng này khiến cho tâm trí hắn lay động, càng ngày càng chờ mong...
Hắn biết cơ duyên đến rồi!
Lúc đi đến cuối cùng, một cánh cửa đá to lớn cao cỡ năm người xuất hiện trước mặt Phương Trần và Dực Hung.
Trên cửa đá có khắc một cái móng vuốt nhìn không ra là yêu thú nào!
Mà ở trước cửa, một con yêu thú cũng không có.
Rất hiển nhiên, chỉ có Dực Hung tới nơi này!
Phương Trần đang rất mong đợi thấy một màn này thì lộ ra thần sắc thất vọng.
Mịa nó!
Sao một con yêu thú cũng không có?
Sau đó, Phương Trần lắc đầu:
"Thật đúng là cơ duyên thiết kế riêng cho ngươi mà."
"Có ý gì?"
Dực Hung sững sờ.
"Không có gì, chúng ta nhìn xem cánh cửa này mở thế nào đi. Ta muốn biết cái gọi là Tổ Huyết thạch và hài cốt Yêu Đế đến cùng có thật hay không!"
Phương Trần nói.
"Ta xem một chút..."
Dực Hung lập tức gật đầu.
Một người một hổ tiến đến trước cửa.
Đồng thời, tay trái Phương Trần cầm Đạm Nhiên lệnh, tay phải cầm Long Ám phủ, để phòng ngừa có nguy hiểm gì phát sinh.
"Hình như...Đẩy ra là được."
Dực Hung đi tới trước cửa, sau khi cẩn thận từng li từng tí dò xét nửa ngày, thử nghiệm đẩy cửa đá ra.
Oanh...
Cửa đá rung động ầm ầm, tự động tách ra.
Phương Trần và Dực Hung lập tức ăn ý lui ra sau.
Sau khi cửa đá triệt để mở ra, bên trong xuất hiện một gian thạch thất.
Trong thạch thất vô cùng sạch sẽ.
Cái gì cũng không có!
Dực Hung sững sờ:
"Nơi này hẳn là Cửu Trảo động phủ, nhưng vì sao không có gì cả? Chẳng lẽ còn chưa có mở ra?"
"Hay là đám yêu tộc ở sơn mạch Thương Long đang giả thần giả quỷ?"
Phương Trần nhịn không được sờ cằm, bắt đầu quét mắt nhìn toàn bộ thạch thất.
Trống không?
Điều đó không có khả năng!
Nơi này tuyệt đối có đồ.
Nếu không, cũng không cần yêu thú thực lực cường hãn như Thủ Sơn ngồi ở ngoài cửa!
Hắn không tin một yêu thú thực lực cường hãn lại rảnh rỗi như vậy!
Cơ duyên trong này có lẽ có phương thức mở ra đặc thù nào đó.
Nghĩ tới đây, Phương Trần ngăn Dực Hung đang muốn dùng nhục thân tiến vào thạch thất thăm dò lại.
"Chớ tự mình đi vào, nhìn xem có thể tìm chút vật gì đó giúp chúng ta thăm dò đường hay không."
"Cái này được không?"
Dực Hung ngẫm nghĩ, rồi cầm ra một con côn trùng có tướng mạo quái dị.
Phương Trần sững sờ, đột nhiên cảm thấy con côn trùng này khá quen:
"Ở đâu ra?"
"Con mà ngươi giết chết lúc nãy."
Dực Hung nói.
Phương Trần:
"...Ngươi không có việc gì làm à? Nhặt nó làm gì?"
"Thứ này ăn ngon, nướng lên là ăn được!"
Dực Hung cười hắc hắc.
Phương Trần vỗ đầu một cái, im lặng nhìn thoáng qua Dực Hung:
"Ngươi cũng biết ăn thật..."
"Ném vào nhanh đi!"
Lúc này Dực Hung mới ném côn trùng vào thạch thất.
Côn trùng đi vào, toàn bộ thạch thất đầu tiên không có chút phản ứng nào, ngay sau đó, toàn bộ mặt đất đột nhiên tản mát ra ánh sáng nhạt lấp lánh...
Bạch!
Sau một khắc, thi thể côn trùng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Thấy một màn này, đồng tử Phương Trần co rụt lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau đó, Phương Trần ngẫm nghĩ, muốn dùng Đại Giải Phong Thuật .
Có lẽ nơi đây phong ấn gì đó không chừng...
Nhưng Dực Hung lại nhanh hơn một bước:
"Phương Trần, ta nhớ ra rồi, ta biết đây là cái gì."

"Đây là huyết đàn Yêu Đế, là phương pháp dùng để lưu lại truyền thừa của cường giả Yêu Đế."
Sắc mặt Dực Hung trở nên khó coi:
"Phương pháp này rất đơn giản, sẽ phong ấn hết thảy mọi thứ mà Yêu Đế muốn lưu lại trong thế gian vào trong tế đàn, nếu muốn mở ra truyền thừa này, thì cần phải tiến hành huyết tế!"
"Vô luận là máu người, hay là máu yêu, đều có thể mở ra tế đàn này, nhưng mà máu người và máu yêu phổ thông thì trừ phi gặp may, nếu không rất khó mở được huyết đàn Yêu Đế!"
"Theo ta biết, máu yêu thú phổ thông từng mở ra ba tòa huyết đàn Yêu Đế, mà máu người thì chưa bao giờ mở ra!"
"Chỉ có huyết mạch cửu yêu mới có thể mở ra huyết đàn Yêu Đế. Trong đó, huyết mạch đế phẩm có xác xuất thành công cao nhất!"
"Nhưng có một chỗ mấu chốt, đó là số lượng máu của mỗi một huyết đàn Yêu Đế cần có để mở ra là không xác định!"
"Vận khí tốt, có tế đàn chỉ cần một chút xíu máu là có thể lập tức mở ra."
"Vận khí kém, có lẽ rút khô máu của bản thân cũng không nhất định có thể mở tòa tế đàn này ra!"
Dực Hung nói.
Phương Trần khẽ gật đầu:
"Nói như vậy, chúng ta thật sự bị Thủ Sơn tính kế, hắn thả chúng ta vào, là muốn chúng ta lấy truyền thừa ra cho hắn."
"Không sai."
Dực Hung gật đầu:
"Con voi đáng chết này, dù cho biết rõ ta là sủng thú của ngươi, ngươi lại là đệ tử của Đạm Nhiên tông, vẫn nguyện ý thả chúng ta tiến vào thống khoái như vậy, là vì muốn chúng ta trở thành tế phẩm để mở huyết đàn Yêu Đế!"
"Ngươi có thể chất nghịch thiên, dù cho không biết độ sâu cạn của ngươi, mà chỉ nhìn từ mặt ngoài thì cũng biết thể chất ngươi không kém!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận