Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 12 - Nam Đồng Nữ Đồng

“Phương sư huynh ở đâu?”
Lúc này đây, Khương Ngưng Y nghĩ nghĩ một hồi, nàng cảm thấy không nên để cho Phương Trần phải một mình gánh chịu chuyện này thêm được nữa. Thân là đệ tử được coi trọng, nàng cảm thấy bản thân nên cùng Phương sư huynh gánh chịu một phần trách nhiệm.
“Hắn sống ở sườn núi.”
“Được.”
Phương Trần đầu đầy mồ hôi chạy về được đến viện của mình, hắn tự nhủ trong lòng:
“Coi như trốn được một kiếp...”
Hắn sẽ không để cái hệ thống khốn kiếp kia có cơ hội giết bản thân hắn thêm một lần nào nữa. Nhưng mà sau khi Phương Trần bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn cảm thấy có vài điều không đúng lắm nên hắn quyết định gọi hệ thống:
“Hệ thống, ta chỉ có một cái mạng mà thôi, mà ngươi lại kiếm ra tận 2 vận khí chi tử, ta làm sao mà chết 2 lần cho được?”
Hệ thống đồng thời nhận định 2 vận khí chi tử là Khương Ngưng Y và Tiêu Thanh, vậy thì hắn biết làm thế nào bây giờ? Hắn cũng không thể nào mà trèo từ mộ ra để tán tỉnh Khương Ngưng Y sau đó chặt đứt tơ tình của nàng ấy được đúng không? Hệ thống đáp lại:
“Mục đích cuối cùng của kí chủ là bảo vệ bách tính vạn vật, vì hòa bình của vũ trụ mà cống hiến. Nếu như nhiệm vụ thành công, vậy thì đó sẽ trở thành cống hiến vĩ đại nhất cuộc đời của kí chủ. Chỉ cần cái chết của kí chủ có thể thúc đẩy sự trưởng thành của vận khí chi tử là được, còn việc cuối cùng kí chủ chết trong tay ai thì việc đó cũng không quan trọng lắm.”
Phương Trần:
“....”
Được, hắn hiểu rồi. Câu này có nghĩa là ai giết hắn cũng được đi.
“Mẹ nó, hệ thống ngu ngốc này.”
Phương Trần thầm mắng vài câu, sau đó đi về phía căn viện lớn của bản thân. Vào đúng lúc này.
"A! Cẩn thận!”
Bỗng nhiên sau lưng hắn vang lên vài tiếng kêu thất thanh, kèm theo đó còn có cả tiếng va đập rất mạnh.
“Ầm!”

Nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng va chạm, Phương Trần lúc này theo bản năng quay đầu lại.
Mà vừa quay đầu lại mọi người liên kinh ngạc!
Họ thấy ba nam đồng nữ đồng có diện mạo non nớt, chúng mặc áo bào của đệ tử ngoại môn, cùng một thiếu niên tuổi tác tương tự Tiêu Thanh, khi thấy Phương Trần, cả đám cứng đờ giống như bị điểm huyệt. Khoảnh khắc này thời gian giống như đã ngừng lại vậy.
Một giây ngay sau đó, thiếu niên hoảng sợ hét lên:
“A!”
“Là Phương Trần! Chạy mau!”
Đám trẻ thấy sư huynh mình dẫn đầu mở miệng, cũng không đoái hoài gì đồ trên mặt đất đã co cẳng bỏ chạy.
Phương Trần:
“...”
Có cần tới mức đó không?
Chạy được một đoạn xa, thấy Phương Trần cũng không có ý đuổi theo, đám trẻ cũng ngừng lại. Chúng vẫn chưa hoàn hồn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“May thật, Phương lão cẩu có vẻ hôm nay tâm tình tốt, không có ý định gây phiền toái cho chúng ta!”
Thiếu niên than thở nói.
Nam đồng không khỏi có chút nghi hoặc hỏi:
“Nhưng mà, sư huynh, tại sao chúng ta phải chạy?”
“Các ngươi vừa mới vào Đạm Nhiên tông, không biết cũng bình thường.”
Thiếu niên bĩu môi, trong mắt mang theo hận ý sâu đậm:
“Phương lão cẩu này làm đủ trò xấu, là ác nhân lớn nhất ngoại môn!”
“Lần trước có vị sư huynh không cẩn thận làm rơi một khối ngọc giản trước cửa nhà hắn, vốn là chuyện nhỏ lại bị hắn phái người mỗi ngày dây dưa đến mấy tháng, công pháp luyện không xong, ngủ cũng không ngủ được, náo loạn đến mức Chấp Pháp Đường cũng không còn cách nào, ép người kia lấy mười linh thạch hạ phẩm tạ lỗi mới chịu bỏ qua.”
“Chúng ta vừa mới làm rơi đồ, nếu không tranh thủ chạy khẳng định cũng sẽ đại xuất huyết!”
“Gia hỏa này đúng là súc sinh!”
Nghe thiếu niên giảng giải, ba đứa trẻ nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Phương Trần lại hung ác như thế!
Thiếu niên lại tự trách nói:
“Có điều việc này cũng do ta, biết rõ Phương lão cẩu này thích giả làm người bị hại, ngày thường cũng biết tránh mặt hắn, nhưng vừa rồi chẳng biết tại sao lại đột nhiên nghĩ từ đây đi tới Hải Quy Đài sẽ gần hơn một chút, cảm thấy có thể may mắn né tránh hắn mới đi qua nơi này…”
“Ai da, cũng không biết có phải gần đây do luyện công quá mức dẫn đến tinh thần mệt mỏi nên mới phạm sai lầm hay không, chuyện này là sư huynh có lỗi với các ngươi!”
“Sư huynh, huynh không nên tự trách!”
“Nhưng mà…”
Một nữ đồng lo lắng nói:
“Chúng ta làm rơi đồ của Hoa trưởng lão trước phủ hắn, trở về sẽ không bị Hoa trưởng lão trách cứ chứ?”
“Đừng sợ!”
Thiếu niên lắc đầu:
“Hoa trưởng lão khoan hồng độ lượng, dù tức giận thì cùng lắm chỉ trách mắng chúng ta vài câu, tệ lắm thì lao động mấy ngày ở đan phòng chuộc tội, nhưng nếu như bị Phương lão cẩu bắt được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Nghe nói như thế, đám trẻ đồng loạt rùng mình, khiếp sợ.
Giờ phút này Phương Trần đã trở thành kẻ phản diện đáng sợ nhất!
Mà nữ đồng nghe thế, lo lắng nói:
“Vậy sư huynh, vừa rồi chúng ta sẽ không bị hắn nhớ mặt chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận