Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 122 - Kinh Nghiệm

Nàng ta còn nhiều lần nói với Ôn Tú rằng nàng ta không phải là mẫu thân ruột thịt, không có tư cách để dạy bảo giáo huấn Phương Trần, mong Ôn Tú và Phương Cửu Đỉnh nhanh chóng quay về dạy dỗ hắn thì tốt hơn. Mà cũng mong Ôn Tú về nhanh nhất có thể, đừng để cho Phương Trần trở nên bất kham thêm nữa.
Chính vì thế nên Ôn Tú mới cảm thấy Phương Trần trở thành kiểu người như bây giờ tất cả là do bản thân hắn, không có liên quan gì đến Nghiêm Hàm Vân cả. Nhưng đến tận bây giờ Ôn Tú mới nhận ra... Hóa ra bản thân đã rơi vào bẫy từ lâu. Người ta dùng một âm mưu mà nàng không có cách nào chỉ trích được, sau đó nuôi cho con nàng thành một phế nhân!
“Có lẽ trận sốt cao của Phương Trần năm đó cũng là do nàng ta cố tình tạo ra cũng nên...”
Ôn Tú âm thầm nghĩ trong lòng, nàng nhắm mắt lại, nét mặt trở nên bình tĩnh.
“Dùng hai mươi mấy năm để đổi lấy vị trí gia chủ Phương gia, âu cũng đáng giá.”
Ôn Tú mở mắt ra, chậm rãi nói.
“Chỉ là nàng ta tính kế lâu như vậy, thế tại sao bây giờ lại gấp gáp như thế? âm mưu này của nàng ta có vẻ hơi đơn giản.”
Phương Cửu Đỉnh nói.
“Đơn giản? Không đơn giản chút nào đâu!”
Ôn Tú chầm chậm nói:
“Nếu như không phải do bị chúng ta nhìn thấu hoặc là Phương Trần không giả bộ mà Phương Trần thật sự là kẻ phá hoại, thật sự nhập ma vậy thì với tính cách của ngươi, chắc chắn bây giờ ngươi sẽ chủ động nhường lại vị trí gia chủ Phương gia rồi!”
"Nhưng mà kể cả bây giờ chúng ta nhìn thấu được rồi, thì chúng ta cũng làm gì có chứng cứ gì để chỉ ra cái sai của nàng ta đâu?”
“Không... không có.”
Phương Cửu Đỉnh đơ người.
“Vậy thì với tính cách của ta, trong trường hợp không có chứng cứ, chắc chắn ta sẽ đánh cho nàng ta một trận. Vậy chàng đoán xem những người khác sẽ nói gì?”
Ôn Tú nói. Hai cánh mũi của Phương Cửu Đỉnh phập phồng, hình như đã nghĩ đến chuyện gì.
“Bọn hắn sẽ nói chủ mẫu Phương gia tùy ý làm bừa, không coi ai ra gì. Con của nàng ta thì là một kẻ phá hoại ăn hại, thế mà lại còn trách lên người hai thúc mẫu đã cực khổ nuôi dưỡng hắn.”
Ôn Tú không đợi Phương Cửu Đỉnh đáp lời mà tự mình nói luôn.
“Ừm...”
Phương Cửu Đỉnh chầm chậm gật đầu, cười khổ:
“Vậy Dư Tú, nàng định làm thế nào? Chẳng nhẽ chúng ta phải nuốt cục tức này xuống hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi!”
Dư Tú ung dung nói:
“Nhìn ta giống người có tính cách như vậy hay sao? Nghe nói gần đây nàng ta muốn đi từ đường cầu phúc cho Phương Trần, để ta đi cùng nàng ta vậy. Nếu như trên đường trở về ta gặp phải thú hoang hung dữ, Thiên Ma đánh tới, hay phản quân ám sát tướng lĩnh Phương Gia thì chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Phương Cửu Đỉnh sững sờ, hai mắt hắn trừng to.
"Đúng ra cách này là để bắt nội gián trong Thiên Ma, ta còn đang nghĩ sẽ giữ lại để câu cá lớn. Nhưng bây giờ ta không nhịn được nữa rồi.”
Ôn Tú nhàn nhạt nói.
“Được rồi... phu nhân vui vẻ lag được!”
Phương Cửu Đỉnh ngơ ngác gật đầu. Ôn Tú nhìn cảnh sắc bên ngoài, cười nói:
“Được rồi, đến sân viện của Lâm Vân Hạc rồi, chúng ta đi xuống trước đi.”
Phương Cửu Đỉnh đỡ Dư Tú xuống xe ngựa. Vừa xuống xe, khung cảnh một sân viện thanh tĩnh xuất hiện trước mặt bọn hắn. Mà ở ngay cổng vào của sân viện, có một người trung niên mặc áo bào đen, dáng đứng thẳng như bút lông. Dáng vẻ của hắn uy nghiêm, nét mặt nghiêm túc. Đây chính là sơn chủ của Ánh quang hồ sơn, Lâm Vân Hạc!
“Vào đi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Lâm Vân Hạc nhìn thấy Phương Cửu Đỉnh xuống xe ngựa liền nói. Nghe vậy, Phương Cửu Đỉnh ngơ người, hắn kinh ngạc thất sắc mà nói:
“Làm sao ngươi biết được con trai ta đã là Thiên đạo trúc cơ, thức tỉnh đạo cốt Thần tướng, hơn nữa còn đã tu thành Thần Tướng Khải rồi?”
Lâm Vân Hạc:
“???”
Ôn Tú đứng một bên im lặng lắc đầu. Theo kinh nghiệm từ xưa đến nay thì tiếp theo, Lâm Vân Hạc bị dày vò một cách rất vô nhân đạo cho xem.
Lâm Vân Hạc nhìn Phương Cửu Đỉnh, hân nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta hỏi ngươi chuyện này bao giờ thế?”
Khuôn mặt hắn vốn rất nghiêm túc, bây giờ lại càng trở nên âm trầm.
"Hả? Ngươi không hỏi ta à? Nhưng mà khi nãy rõ ràng trên mặt ngươi như viết rằng ngươi rất muốn biết tại sao con trai ta lại có thể là Thiên Đạo trúc cơ...”
Phương Cửu Đỉnh kinh ngạc nói. Nụ cười của Lâm Vân Hạc như mang theo dao, hắn nói:
“Ta không có. Chúng ta đi vào thôi.”
Phương Cửu Đỉnh lập tức nắm tay Ôn Tú, đi vượt qua mặt Lâm Vân Hạc, đi vào trong tiểu viện. Lâm Vân Hạc đau đầu nhìn theo bóng lưng của Phương Cửu Đỉnh. Thời gian tiếp theo của hăn trôi qua chắc khó khăn lắm đây! Tên khốn Phương Cửu Đỉnh này, từ trước đến nay hắn vẫn thiếu đánh đến vậy. Hai người bọn hắn lớn lên bên nhau từ nhỏ. Khi còn nhỏ, Phương Cửu Đỉnh thức tỉnh được Thần Tướng Khải, hắn ta đã huênh hoang trước mặt hắn cả nửa năm trời! Khi Phương Cửu Đỉnh cưới được Ôn Tú, hắn ta lại vênh váo trước mặt hắn thêm 1 năm nữa, còn cứ suốt ngày đứng trước mặt hắn hỏi tại sao hắn không tìm bạn lữ, là vì không muốn tìm hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận