Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 472 - Bản Năng

Nếu như không phải bên trong làn sương máu thực sự có dị thường thì hắn cũng sẽ không bị Lệ Phục trêu đùa đến mức này. Nhưng mà Lăng Tu Nguyên chắc chắn rằng trong màn sương máu này nhất định có vấn đề. Nhưng mà Lăng Tu Nguyên cũng không biết làm thế nào để gọi sương máu về cả. Thế nên hắn quyết định vẫn là bắt đầu từ phía Du Khởi là tốt nhất. Trong lòng Lăng Tu Nguyên thầm tính toán:
“Có nên để Du Khởi tiếp tục tu luyện lên Hóa thần, sau đó để hắn ta lại dẫn sương máu đến tiếp? Hay là để chắc ăn thì trước tiên cứ để hắn ta ngừng tu luyện đã. Dù sao thì lâu nhất chắc cũng khoảng một nghìn năm nữa là Phương Trần sẽ có đủ năng lực để đánh thắng lại tiên nhân rồi! Đến lúc đó, khi chúng ta đã chuẩn bị chu toàn thì lại để cho Du Khởi dẫn sương máu đến? Còn nữa, có lẽ màn sương máu này có liên quan đến...”
Trong lúc Lăng Tu Nguyên đang mải mê suy nghĩ, Triệu Nguyên Sinh bắt đầu đi sát lại, hỏi một cách dò thám:
"Vong Sinh, rốt cuộc là trong màn sương máu này có hay không có tiên nhân thế?”
Lăng Tu Nguyên bị hắn ta hỏi làm cắt đứt mạch suy nghĩ. Hắn nhìn về phía Triệu Nguyên Sinh với vẻ không kiên nhẫn:
“Ngươi tự suy nghĩ đi. Ngươi cảm thấy là có hay không có?”
Triệu Nguyên Sinh đáp theo bản năng:
“Ừm, vậy chắc chắn là không có rồi. Lời nói của tên điên đó làm sao mà tin được?”
Lăng Tu Nguyên cười lạnh nói:
“Vậy ngươi cảm thấy phán đoán của ta có vấn đề gì hay không?”
Triệu Nguyên Sinh bị khựng lại:
“Ừm, vậy thì chắc là có?”
Lăng Tu Nguyên lại cười lạnh:
“Bản thân ngươi không có năng lực tự phán đoán à? Ngươi cũng là tu vi Đại thừa kì rồi, vậy tại sao lại không có chủ kiến giống như người tu vi Luyện khí vậy?”
Nói dứt lời, Lăng Tu Nguyên liền phất tay áo rời đi không còn bóng dáng. Triệu Nguyên Sinh trợn tròn mắt. Gương mặt đẹp trai của hắn tỏ ra cực kì mờ mịt. Sau đó hắn giơ chân đạp một cái, phẫn nộ mắng:
“Vong Sinh, ngươi... ngươi là đồ khốn thiên sát. Ta mà tự phán đoán chính xác được thì ta còn hỏi ngươi làm cái gì cơ chứ?”
Sau khi mắng một hồi, Triệu Nguyên Sinh chỉ đành ôm theo nghi vấn rời đi. Suốt dọc đường hắn đều bận phân tích lại sự việc... Mấy câu nói vừa rồi của Lăng Tu Nguyên, câu nào là thật, câu nào là giả? Còn cả mấy câu nói của Lệ Phục nữa. Câu nói nào của hắn là sự thật trong vẻ điên khùng đó? Câu nào là câu nói thật có ích, còn cả câu nào là lời nói dối điên rồ trong lúc muốn yinhs kế Lăng Tu Nguyên mà nói ra nữa?...
Nghĩ một hồi, Triệu Nguyên Sinh lại càng rơi vào mơ hồ... Mà vào đúng lúc Triệu Nguyên Sinh rời đi, tại nơi chân trời cực kì xa xôi, nơi mà không thuộc về Linh giới. Đám sương máu mới tiêu tán khi nãy chậm rãi ngưng tụ lại. Khí tức tà ác bên trong lại xuất hiện trở lại. Chỉ là lúc này hắn ta không hề cố tình tránh khỏi sự trói buộc của sương máu, mà lại sợ hãi núp lại bên trong bóng tối. Hắn cũng bị Lệ Phục dọa cho sợ!.... Tại núi Ánh Quang hồ. Phương Trần và Du Khởi đang ở bên ngoài sơn động. Sau khi Lăng Tu Nguyên rời khỏi chỗ của Triệu Nguyên Sinh liền đi thẳng đến đây. Ánh mắt Lăng Tu Nguyên hơi động, trong lòng hắn lại tiếp tục nghĩ tiếp vấn đề mà khi nãy bị Triệu Nguyên Sinh cắt ngang:
“Còn nữa, màn sương máu nguy hiểm như vậy, chẳng nhẽ có liên quan đến việc Lệ Phục bỗng nhiên quay về từ tiên giới một cách kì lạ hay sao? Những chuyện liên quan đến tiên giới thì vẫn nên để tâm một chút thì hơn!”
Sau đó, Lăng Tu Nguyên thi suy nghĩ lại. Hắn xua tay giải trừ huyễn trận, sau đó hô hoán gọi:
“Phương Trần, ra đây đi!”
... Đồng thời lúc đó, Phương Trần đang ở trong sơn động cười vui vẻ với Du Khởi, hắn bỗng cảm thấy niềm vui biến mất hết chỉ trong phút chốc. Nụ cười trên mặt Phương Trần đột nhiên biến mất. Hắn như trút được gánh nặng, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ:
“Rốt cuộc là sảy ra chuyện gì vậy?”
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì thì lời hô hoán của Lăng Tu Nguyên đã vang vọng ngay bên tai. Nghe thế, Phương Trần lập tức nhận ra, có lẽ sự vui vẻ khi nãy là do sư tổ đem lại cho hắn cũng nên! Nghĩ đến đây, Phương Trần liền nói với Du Khởi:
“Du Khởi, bây giờ ngươi hay ở yên đây để làm cảm ngộ với huyễn cảnh của ngươi bình thường trở lại đi đã. Ta đi ra ngoài trước một chuyến.”
Du Khởi nãy giờ cười nhe hết răng ra, giờ cũng bắt đầu không cười nữa. Hắn nói:
“Được. Phương tiền bối xin cứ tự nhiên đi ạ.”
Phương Trần quay người rời đi. Hắn đi ra ngoài sơn động liền nhìn thấy Lăng Tu Nguyên đang đứng ở một bên vách núi. Thấy vậy, Phương Trần quay đầu nhìn thoáng về phía sau. Sau khi xác nhận chắc chắn Du Khởi không hề đi theo, hắn liền chạy đến bên cạnh Lăng Tu Nguyên, hành lễ nói:
"Đệ tử bái kiến sư tổ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận