Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 228 - Kinh Ngạc

Tuy nhiên, Thao Tích lại kinh ngạc trong lòng. . .
Địa vị của Phương Trần ở Đạm Nhiên tông không khỏi quá cao.
Ở Đạm Nhiên tông, Lăng Tu Nguyên đã không hỏi thế sự rất lâu rồi, vậy mà lại làm nhiều chuyện như vậy vì một người đệ tử?
Chuyện này hợp lý sao?
Sau đó, Thao Tích trầm mặc một lát, nói:
"Ta vẫn không thể cho ngươi hài cốt của huyết mạch cửu yêu chân chính."
"Nhưng ta có một bộ hài cốt hỗn hợp của Tổ Huyết Cổ Hùng cùng Hỏa Hùng!"
"Huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng của nó cũng coi như đạt đến tầng thứ hoàng cấp, ngươi có muốn không?"
Phương Trần không do dự ôm quyền:
"Đa tạ tiền bối."
Thấy tốt thì lấy, không thể quá phận.
Từ thái độ mập mờ của Dư Bạch Diễm, hắn phán đoán ra địa vị của sơn mạch Thương Long khẳng định rất đặc biệt. Nếu lại tiếp tục được đà lấn tới, sẽ chọc cho Thao Tích tức giận. . .
Sau đó, Phương Trần lấy được một bộ hài cốt gấu to.
"Cảnh đêm của sơn mạch Thương Long khá tao nhã, nếu Dư tông chủ rảnh có thể đi nhìn qua, ta đi nghỉ trước."
Sau khi Thao Tích đưa hài cốt ra thì thản nhiên nói.
"Thao Tích tiền bối đi thong thả."
Dư Bạch Diễm ôm quyền.
Trước khi Thao Tích đi, nhìn Phương Trần và Dực Hung thật sâu, nói:
"Dực Hung, nếu như tương lai không chỗ để đi, sơn mạch Thương Long rất hoan nghênh ngươi."
Lúc này Dực Hung tạo dáng đàng hoàng giống như tên nào đó nói:
"Đa tạ tiền bối yêu mến."
Thao Tích lập tức quay người, thân rùa hơi động một chút đã biến mất không thấy gì nữa.
Thụ tinh và Thủ Sơn trầm mặc từ đầu tới đuôi cũng rời đi theo.
Sau đó, Vĩ Thiện vừa mới bị mất mặt hừ lạnh một tiếng với Hám Vô Miên.
Hắn quay người giẫm mạnh hư không, gầm một tiếng cuồng bạo, hóa thành vệt sáng biến mất ở chân trời.
Hám Vô Miên thấy thế, cười nhạo:
"Vô năng phẫn nộ."
"Được rồi, tông chủ, ta đi trước."
"Phương Trần, lần sau gặp lại!"
Phương Trần hành lễ:
"Hám trưởng lão đi thong thả."
Hám Vô Miên mỉm cười, sau đó mở quan tài ra rồi nằm vào, cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.
Phương Trần nhìn cảnh này, rơi vào trầm mặc.
Dư Bạch Diễm rơi vào bên cạnh Phương Trần, cười nói:
"Quan tài kia là đồ tốt, có cơ hội dẫn ngươi đi vào nằm."
Phương Trần trầm mặc nửa ngày:
". . . Đa tạ tông chủ yêu mến."
"Ha ha ha."
Dư Bạch Diễm cười to, lần đầu hắn nhìn thấy quan tài của Hám Vô Miên, cũng phản ứng không khác Phương Trần lắm.
Sau đó, hắn nhìn về phía người giấy, nói:
"Đại Chỉ, giúp Thao Tích tiền bối phục hồi sơn mạch Thương Long như cũ."
"Vâng!"
Đại Chỉ khom lưng, quấn hai tay hành lễ giống như Tiểu Chỉ.

Nhìn Đại Chỉ, Phương Trần không nhìn được hỏi:
"Ngươi và Tiểu Chỉ có quan hệ như thế nào?"
"Tiểu Chỉ là đệ đệ của ta!"
Đại Chỉ trầm giọng nói, âm thanh thô dày thật thà chất phác giống như Tiểu Chỉ.
Tuy nhiên, Đại Chỉ có vẻ trầm ổn hơn Tiểu Chỉ rất nhiều.
Phương Trần tò mò hỏi:
"Thì ra là thế, vậy ngươi có tên không?"
"Ta tên Dư Đại Chỉ."
Đại Chỉ tiếp tục trầm giọng nói.
Thấy thế, Phương Trần giật mình, lập tức cười nói:
"Cám ơn ngươi trả lời."
Hắn có hơi tiếc nuối.
Hắn còn tưởng Đại Chỉ sẽ có cái tên còn bá đạo hơn Dư Cương.
"Được rồi, đi làm việc đi."
Dư Bạch Diễm thấy Phương Trần không còn vấn đề muốn hỏi thì phất phất tay áo nói.
Đại Chỉ vâng lời đứng dậy, phóng đi về phía chân trời, đồng thời toàn thân màu vàng đột nhiên chuyển thành màu đất, chấn động một cơn. . .
Ầm ầm! ! !
Cửu Trảo động phủ vừa mới bị Phương Trần làm sập vậy mà bắt đầu tự động ngưng hợp như kỳ tích, bụi mù cuồn cuộn, vỏ đất rung động, những hòn đá kia vậy mà tự chủ hoạt động với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, biến thành một tòa động phủ mới tinh trong ánh nhìn soi mói của Phương Trần.
Phương Trần thấy thế thì trừng to mắt.
Đây là thổ độn thuật Tam Thất Nhin Sảnh sao?
Sau đó, Đại Chỉ hóa thành một vệt sáng ẩn vào thân thể của Dư Bạch Diễm. Hắn suy nghĩ tỉ mỉ một lát sau, đưa tay bắn ra ba tấm bùa chú, dung nhập vào trong động phủ, cũng cất cao giọng nói:
"Thao Tích tiền bối, đêm dài quấy rầy, xin tiền bối thứ lỗi, vãn bối mang Phương Trần rời đi."
Âm thanh của Thao Tích truyền đến từ xa xa :
"Dư tông chủ đi thong thả."
Dư Bạch Diễm nghe thế, mỉm cười lập tức nhìn Phương Trần:
"Đi thôi."
Phương Trần gật đầu, sau đó nhìn Dực Hung.
Dực Hung hiểu ý, lập tức thu nhỏ nhảy lên đầu vai của hắn.
Sau đó, Phương Trần nhìn Dư Bạch Diễm, như trận địa sẵn sàng đón quân địch nói:
"Dư tông chủ, ta chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."
"Đi."
Dư Bạch Diễm rung tay áo, một chiếc thuyền giấy lớn màu xanh từ trên trời giáng xuống, trong lúc nó di chuyển, thân thuyền gợn ra từng trận sóng nước ở trong trời đêm, cuối cùng dừng ở trước mặt ba người.
"Lên đi."
Dư Bạch Diễm nhìn Phương Trần.
Phương Trần thấy thế lại đơ ra.
Hả?
Chẳng lẽ không phải vung tay lên là về tới Đạm Nhiên tông sao?
Lúc này Phương Trần mới giật mình, à đúng rồi!
Lăng Tu Nguyên là Đại Thừa kỳ, mới có thể phất phất tay chuyển dời thiên địa.
Dư tông chủ, khẳng định không có mạnh như vậy!
Dư Bạch Diễm thấy Phương Trần không nhúc nhích thì nghi ngờ hỏi:
"Sao ngươi không lên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận