Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 75 - Không Cần Cám Ơn

Bởi vì Trữ Thấm Nhi tiêu hao quá độ như thế, cho nên sắc mặt của nàng mới tái nhợt.
"Tốt rồi, Phương Trần!"
Trữ Thấm Nhi thu tay lại rồi nói.
"Đa tạ Trữ cô nương!"
Phương Trần ôm quyền nói. Thần trí của hắn đã hoàn toàn thư thái, tâm thần an bình, cảm giác xao động kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Không cần cám ơn, đều nhờ ông nội của ta dạy ta."
Trữ Thấm Nhi nói.
"Tốt!"
Phương Trần cười một tiếng.
"Vậy ta đi mặc quần áo tử tế trước!"
Trữ Thấm Nhi nhìn thấy Phương Trần không có chuyện gì thì nói ra.
Cho tới bây giờ, thân thể mềm mại của nàng đều là trạng thái mơ hồ như ẩn như hiện...
Tuy nhiên, Trữ Thấm Nhi cũng không nhăn nhó gì.
Tuy nói chưa bao giờ loã lồ trước mặt nam nhân, nhưng vừa rồi đã bị Phương Trần nhìn thấy, vậy cũng cũng không sao.
Trái lại là Phương Trần đỏ mặt.
"Ngươi nhanh đi đi!"
Nhìn bộ dạng này của Phương Trần, Trữ Thấm Nhi cảm thấy buồn cười...
Không nghĩ tới Phương Trần này lại là một tu sĩ chính đạo mười phân vẹn mười!
"Vậy ta nghĩ biện pháp đi ra ngoài."
Phương Trần tranh thủ thời gian đứng dậy, muốn rời khỏi sơn động.
Hắn cảm giác mình ở trong một sơn động cùng với Nữ Đế ma đạo, hít thở thôi cũng không được tự nhiên.
Tuy nhiên, lúc hắn đứng dậy, âm thanh hệ thống lại đột nhiên vang lên trong đầu hắn:
"Khí vận chi tử Trữ Thấm Nhi đã thức tỉnh thành công, khôi phục trí nhớ, nhưng ký chủ vẫn chưa tử vong, nhiệm vụ thất bại!"
"Có điều, hệ thống cũng không có ý trách tội kí chủ, kí chủ không cần nản lòng thoái chí, mời kí chủ không ngừng cố gắng!"
Phương Trần:
"?"
Móa nó, làm sao để giết chết cái hệ thống này bây giờ nhỉ?
Có phải bị bệnh hay không?
Tuy nhiên, hệ thống đột nhiên lên tiếng khiến Phương Trần ý thức được một việc. Đó là dù cho nhiệm vụ trợ giúp khí vận chi tử bị thất bại, nhưng hệ thống sẽ không lấy lại công pháp cho mình trước đó.
Ví dụ như, trước đó nó cho mình công pháp thải bổ, bây giờ cũng không có lấy lại.
Điều này khiến cho Phương Trần vốn luôn âm thầm lo lắng có thể thở dài một hơi.
Trước đó hắn lo lắng khi trận đấu sinh tử, hệ thống sẽ thu hôiì tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ.
Tuy nhiên, bây giờ xem ra mối lo lắng này đã được giải quyết!
Phương Trần đi đến chỗ tảng đá lớn hình cầu vừa rồi bị Lệ Phục chắn ở cửa ra vào.
Hắn thử nghiệm đánh một chút, căn bản đánh không động đậy.
Cũng không biết tảng đá lớn hình cầu này rốt cuộc là tới từ đâu...
Sau đó, Phương Trần lại thử lấy độn phù ra, muốn trực tiếp thoát đi.
Nhưng cũng vô dụng.
Phương Trần trầm mặc... Vì để cho hắn song tu cùng Trữ Thấm Nhi, vị sư phụ này sex dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Trữ Thấm Nhi ở bên cạnh nhíu lông mày lại khi nhìn thấy tảng đá lớn hình cầu kia.
Thứ này sao lại giống một loại pháp bảo mà nàng từng thấy đến thế?
"Được rồi, gọi người đi!"
Trong lòng Phương Trần lóe lên ý nghĩ này, hắn vỗ vào tảng đá lớn hình cầu, nói:
"Sư phụ, sư phụ!"
Sau khi gọi xong, Phương Trần sợ Trữ Thấm Nhi biết Lệ Phục có quan hệ thầy trò với mình, từ đó khiến cho đối phương hiểu lầm là mình cố ý thiết kế kịch bản ăn xuân dược.
Hắn bận bịu thấp giọng giải thích:
"Lệ tiền bối ưa thích nghe ta gọi hắn là sư phụ!"
"Ta có thể hiểu được!"
Trữ Thấm Nhi lại hoàn toàn không có để trong lòng. Một người tình nguyện chết vì không muốn vấy bẩn một phàm nhân, cũng không khả năng cố ý.
Huống chi, ăn xong là [Điên Loan Đảo Phượng Đan], người bình thường đều sẽ không cảm thấy đây là cố ý thiết kế.
Giờ phút này, trong lòng Trữ Thấm Nhi đang suy nghĩ về tảng đá lớn hình cầu này...
Lập tức, trong óc của nàng lóe lên khuôn mặt của Lệ Phục.
"Đợi chút đã, đó không phải Hư Niết sao?"
Suy tư một lát sau, Trữ Thấm Nhi đột nhiên sững sờ biến sắc.
Nàng nhớ rõ năm đó nàng từng gặp được Lệ Phục trong một bí cảnh.
Tựa như Trữ Thấm Nhi, năm đó danh chấn tu tiên giới tên là [Đọa Tinh], lúc trước Lệ Phục được người trong tu tiên giới biết đến với danh xưng là [Hư Niết].
Năm đó Hư Niết cũng giống như Trữ Thấm Nhi, đều là Đại Thừa kỳ.
Tuy nhiên, lúc ấy tất cả mọi người cảm thấy Hư Niết điên rồi.
Bởi vì, Hư Niết tu luyện đến Đại Thừa kỳ vậy mà quay đầu bắt đầu nghiên cứu tu luyện nhục thân, còn nói muốn tán công luyện lại, luyện nhục thân thành tiên.
Chuyện này khiến tất cả đồng đạo Đại Thừa kỳ đều cảm thấy đầu óc của Hư Niết có vấn đề.
Chỉ là, Trữ Thấm Nhi không nghĩ tới mấy ngàn năm trôi qua, Hư Niết lại thật sự điên rồi...
Đúng lúc này.
Oanh!
Tảng đá lớn hình cầu bỗng nhiên bị một lực lớn hút đi, sau đó xông thẳng tới chân trời, biến mất trên đám mây.
Ngay sau đó, cửa lớn sơn động đột nhiên mở ra.
Giọng nói của Lệ Phục truyền đến.
“Đồ nhi, ngươi nhanh như vậy?"
Phương Trần:
"..."
Sư phụ, đồ nhi rất khó trả lời vấn đề này của ngươi!
"Ừm? Các ngươi còn chưa bắt đầu?"
Sau khi Lệ Phục đi vào sơn động, ánh mắt hắn híp lại nhìn lướt qua hai người ăn mặc chỉnh tề.
s
Bạn cần đăng nhập để bình luận