Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 410 - Tu Vi Tăng Cấp

Nhất Thiên Tam vui vẻ nói:
“Vật cả ba người chúng ta đều thật lợi hại.”
Dực Hung nhoẻn miệng cười, lập tức nhìn Phương Trần:
“Cho nên, Trần ca, Nhất Thiên Tam này có phải mỗi lần được ngươi rót kiếp lực cho, đều có thể tu luyện một lần đúng không?”
“Ta nghĩ là có lẽ vậy.”
Phương Trần gật đầu.
Liên quan đến vấn đề này, hai người bọn hắn đều ăn ý không hỏi Nhất Thiên Tam.
Dực Hung thấy thế, tự giác cầm một cây gậy lên nhét vào miệng, đồng thời nói:
“Ngươi tiếp tục đi…”
Nhưng sau đó Phương Trần đưa kiếp lực vào Nhất Thiên Tam, vẫn như cũ, không có tác dụng, bị cháy đen hai lần, đều không thể khiến hắn giơ tay lên.
“Thôi bỏ đi, để lần sau đi.”
Phương Trần chỉ có thể kết thúc, suy đoán có lẽ là năng lực chịu đựng kiếp lực của Nhất Thiên Tam đã đến cực hạn rồi…
Sau đó, Phương Trần giải trừ trận pháp, để Dực Hung đánh thức tất cả những con hổ.
Dực Hung lau nước miếng, chạy ra ngoài hô:
“Gào!”
Âm thanh như sấm nổ ở núi Hổ Nha!
Trong nháy mắt tất cả con hổ bị đánh thức, vội vàng cung kính đứng dậy, thành kính cúi đầu trước Dực Hung.
Đây là uy lực Đế Hống của Dực Hung!
Dực Hung kiêu ngạo nhìn Phương Trần:
“Thế nào?”
Phương Trần nói với Dực Hung:
“Quả nhiên là Cơ Hống, năng lực gọi người rời giường còn lợi hại hơn so với gà.”
Dực Hung lập tức bất mãn:
“Nếu ngươi còn nói thuật pháp thiên phú của ta như vậy, ta sẽ gọi Khải Giáp Thần Tướng của ngươi là Khải Giáp Cơ Tướng!”
“Có thể, ta không quan tâm!”
Phương Trần nói:
“Được rồi, để tất cả thủ hạ của ngươi giải tán đi, chúng ta đi thôi.”
Sắc mặt Dực Hung không tốt nói:
“Ta mặc kệ, ai bảo ngươi nói thuật pháp của ta?”
Phương Trần cười tủm tỉm nói:
“Ngươi có tin ta sẽ treo ngược ngươi lên, rồi tự mình ra lệnh cho thủ hạ của ngươi hay không?”
Nghĩ đến một màn mất thể diện này, Dực Hung lập tức nghiêm mặt nói:
“Tuyệt đối không thể.”
“Trần ca, ngươi là thủ lĩnh đỉnh cao đứng trấn giữ hậu đài, há có thể đối thoại cùng tiểu đệ của tiểu đệ, việc này sẽ làm giảm uy nghiêm của ngươi.”
“Người cầm quyền chân chính, thì không cần thiết phát sinh trao đổi cùng cấp dưới ở tầng thấp nhất!”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này, để ta làm là được!”
Nói xong, Dực Hung không đợi Phương Trần đồng ý, liền bắn ra ngoài, xua đuổi hết hổ yêu.
Đúng lúc Phương Trần chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, lực lượng độc lưu trong cơ thể hắn tăng lên…
“Xoẹt!”
Một luồng sáng xanh lục dâng lên trên cơ thể Phương Trần, lực lượng độc lưu tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Đây là tu vi của Phương Hòe tăng lên?”
Phương Trần sửng sốt, chợt lộ ra thần sắc hài lòng:
“Không tệ, không tệ, quả nhiên là khí vận chi tử, tu luyện đủ cần cù.”
“Được rồi, Dực Hung, Nhất Thiên Tam, chúng ta trở về thôi.”
“Được!”
Oàng…
Linh lực phun trào, thuyền bảo Lưu Kim bay ra từ núi Hổ Nha.
Đi được nửa đường, tốc độ tu luyện Khải Giáp Thần Tướng của Phương Trần cũng tăng lên…
Thấy thế, Phương Trần đại hỉ.
Xem ra Cương Tỏa Cửu Trọng Thiên hẳn là đã bị cao thủ cảnh giới Phản Hư nào đó của Phương gia khóa lại!

Cùng lúc đó, tại ngoại ô Nguy thành.
Trong rừng hoa đào!
Lúc này, Phương Hòe đang hoài nghi nhìn thiếu niên nằm trên vũng máu, run rẩy môi:
“Ngươi, vì sao ngươi muốn tính kế ta?”
Thiếu niên đang hấp hối, cắn răng nói:
“Phương Hòe, là ngươi bất nhân bất nghĩa trước, liên quan gì đến ta?”
“Ta bất nhân bất nghĩa? Trương Minh, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta rõ ràng là tin tưởng ngươi như thế!”
Sắc mặt Phương Hòe tái xanh, trong lòng thì phát lạnh.
Sáng nay, hắn được Trương Minh hảo huynh đệ quen biết mười năm mời đến ngoại ô Nguy thành, Trương Minh nói, hắn muốn chặt vài cây đào, mang về bán cho quý nhân trong thành.
Phương Hòe đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Kết quả, vừa đến rừng đào, Trương Minh liền không chút do dự động thủ với hắn.
Lúc này, trong lòng Phương Hòe vừa kinh vừa sợ vì bị phản bội, lại mang theo bi thương sâu sắc, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp!
Nếu không phải vừa rồi cơ thể theo bản năng đột phá khi cái chết cận kề, Phương Hòe tin rằng bây giờ mình đã là một xác chết rồi!
Mà ngay lúc Phương Hòe đột phá, Trương Minh tưởng Phương Hòe đang tấn công mình nên cả kinh lùi lại.
Ai ngờ lúc này lại có một tia sáng lóe lên, trực tiếp khiến Trương Minh trọng thương…
Cho nên mới biến thành cục diện bây giờ!
Trương Minh nghe thấy lời Phương Hòe, liền cười ha ha:
“Ngươi tin tưởng ta?”
“Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy vì sao ta nằm ở đây?”
“Ngươi rõ ràng là sớm đã phòng bị ta, thậm chí còn muốn hại ta, cho nên mới khiến ta trọng thương nhanh như vậy!”
Vừa mới nói xong.
Phương Hòe lộ ra thần sắc khó thể tin được.
Gia hỏa này, đang nói cái quái gì vậy?
Đúng lúc này.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên:
“Đừng nói nhảm nữa, là lão phu làm trọng thương, không liên quan đến hắn!”


Lúc âm thanh này vang lên, Trương Minh và Phương Hòe đều giật mình, sợ hãi nhìn xung quanh.
Rõ ràng xung quanh không có ai, âm thanh này phát ra từ đâu?
Chẳng lẽ là vị cường giả nào đó đến ư?
“Đừng nhìn nữa, các ngươi không thấy được ta đâu.”
Âm thanh kia thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận