Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 372 - Khí Tức Kiếp Lực

May mắn, Lăng Tu Nguyên cấp tốc đưa tay, mang theo Phương Trần rời xa kiếp vân, hóa giải áp lực.
Sau đó, kiếp vân ngưng tụ xong, một luồng kiếp lôi rơi thẳng tắp xuống đan lô...
Phanh — —
Tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp nơi, đan lô không có chuyện gì, nhưng Phương Trần rõ ràng có thể nghe được bên trong truyền đến một tiếng rên rỉ cực kỳ mịt mờ...
Sau đó, sau khi kiếp vân lại đánh xuống hai luồng kiếp lôi, mang đến một trận điện quang loá mắt thì chậm rãi tán đi.
Tthân thể của Phương Trần cũng buông lỏng, sắc mặt hắn lộ ra mấy phần ngưng trọng:
"Tổ sư, đây chính là cái giá khi kiếp lực nhập thể sao?"
Lúc đám mây đen này xuất hiện, Phương Trần đã cảm giác được rất rõ ràng, khí tức bên trong mây đen cùng không khác lắm với khí tức kiếp lực trong lò đan.
Rất hiển nhiên, đám mây đen này đến vì Phương Quang Dự!
Về phần hắn bị chấn động đến mức ngột ngạt khó thở, chỉ là vì tu vi quá kém thôi...
Lăng Tu Nguyên gật đầu nói:
"Đúng!"
"Kiếp lực nhập thể, đại khái sẽ mang đến mấy loại hậu quả cho tu sĩ Độ Kiếp, ăn mòn nguyên thần, làm hao mòn khí huyết, thường xuyên sẽ có kiếp vân ngưng tụ, hạ xuống lôi kiếp..."
"Tuy nhiên uy lực của loại lôi kiếp này không bằng uy lực khi độ kiếp chính thức, còn có thể mượn nhờ ngoại vật tránh né, nhưng mỗi ngày bị sét đánh tăng thêm thể nội còn có kiếp lực làm hao mòn, trải nghiệm này cũng không dễ chịu."
"Nói đi cũng phải nói lại, tu sĩ Độ Kiếp bình thường dù cho bị kiếp lực xâm lấn, cũng sẽ không thường xuyên trông thấy lôi kiếp."
"Ông cụ nhà ngươi quá mức xui xẻo mới có thể dẫn đến ngày ngày gặp lôi kiếp mà thôi."
Phương Trần nghe xong, không khỏi líu lưỡi.
Khó trách Phương Quang Dự không lên được bảng danh sách Giết Cả Nhà.
Mỗi ngày bị sét đánh, có thể sống thêm mấy năm đã là không dễ!
Tuy nhiên, lúc Phương Trần nhìn ông cụ nhà mình bị sét đánh, đã nhận ra lôi kiếp của đối phương khác với lôi kiếp của mình.
Tuy lôi kiếp của Phương Quang Dự vẫn rất điên cuồng, bạo ngược, lại tràn ngập cảm giác hủy diệt hết thảy, nhưng, hình như nó không giống với lôi kiếp của mình lắm.
Cũng cảm giác, lôi kiếp của Phương Quang Dự không quá thông minh!
Lôi kiếp mà mình gặp phải có vẻ thông minh cơ trí hơn chúng nó!
Bọn kia biết đánh lén, mà kiếp lôi của Phương Quang Dự sẽ chỉ ngây ngốc đánh ba phát lên đan lô mà thôi.
"Xem ra ta thật sự là tồn tại đặc thù nhất ở thế giới này, lôi kiếp chỉ trở nên có trí tuệ nhằm vào ta..."
Phương Trần bĩu môi, cảm khái trong lòng...
Ở phương diện này, mình trái lại là hoàn toàn không dựa vào bất kỳ ngoại vật gì, đã làm được đệ nhất thế giới!
Sau khi kiếp vân triệt để tán đi, Lăng Tu Nguyên quan sát một lát, xác nhận không còn lôi kiếp thì dẫn Phương Trần tiến lên.
Hắn vừa đến gần, bên trong đã truyền đến tiếng nói hư nhược:
"Lăng Sư bá, sao ngài lại đột nhiên đến đây?"
"Đan Đỉnh Thiên vừa đưa đan dược và thiên tài địa bảo cho ta, ngài không cần lo lắng cho ta!"
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì mỉm cười:
"Quang Dự, lần này ta tới không phải vì đưa đan dược cho ngươi, ta mang hậu duệ kiệt xuất nhất của ngươi tới gặp ngươi!"
"Hắn đã thức tỉnh Khải Giáp Thần Tướng Xích Sắc!"
Nghe nói như thế, thanh âm hư nhược bên trong thoáng chốc giật mình:
"Khải Giáp Thần Tướng Xích Sắc?"
Sau một khắc, đan lô từ từ mở ra, một lão giả mặc áo bào trắng, khuôn mặt gầy gò, đầu trọc từ từ bay ra từ trong đan lô.
Hắn chính là cường giả mạnh nhót mà Phương gia hiện có, Phương Quang Dự!
Sau khi rơi xuống, hắn liếc mắt liền thấy được Phương Trần.
Phương Trần thấy Lăng Tu Nguyên ra hiệu, mặt ngoài thân thể của hắn có ánh sáng đỏ từ từ lóe lên!
Đây là biểu hiện cho thấy sự tồn tại của Khải Giáp Thần Tướng Xích Sắc!
Lập tức, hắn hành lễ nói với Phương Quang Dự:
"Phương Trần, bái kiến lão tổ!"
Ánh mắt hơi lõm của Phương Quang Dự lộ ra mấy phần kinh ý và kích động:
"Tốt, tốt, không cần đa lễ!"
"Phương Trần, ngươi là con của Cửu Đỉnh hay là Cửu Thiên?"
"Cha ta là Phương Cửu Đỉnh!"
Phương Quang Dự lộ vẻ cảm khái:
"Cửu Đỉnh...Vận khí của tiểu tử này thật là tốt."
"Lúc trước khi ta thấy hắn, cũng không nghĩ tới hắn có thể sinh ra một thiên tài như ngươi!"
Phương Trần nói:
"Đều là nhờ phúc của lão tổ, nếu không phải ngài bảo hộ Phương gia, ta cũng không có cách thuận lợi bình an lớn lên!"
Lăng Tu Nguyên bên cạnh liếc nhìn Phương Trần, trong lòng cười lạnh một tiếng...
Tiểu tử này lúc vừa gặp mặt ai cũng là bộ dạng khiêm tốn lễ độ này.
Nhưng chỉ cần Phương Quang Dự biểu hiện ra bộ dáng ôn hòa thì miệng của tiểu tử này sẽ bắt đầu không đóng cửa.

Giây phút này, Phương Quang Dự nghe Phương Trần nói thì cười rất vui mừng, ánh mắt tràn đầy cảm giác bất ngờ. Trước đây hắn ta chưa từng gặp Phương Trần, mà hắn ta cũng không biết gì về quá khứ của Phương Trần cả! Bây giờ hắn ta thấy Khải giáp thần tướng màu đỏ của Phương Trần thì cũng chỉ cảm thấy vui mừng, cũng chẳng cảm thấy thêm gì khác nữa. Hóa ra con cháu đời sau lại có thiên phú kiệt xuất đến thế hay sao?! Nhưng bây giờ hắn ta đang ở trong trạng thái sắp chết như này thì ngoài chuyện sinh tử ra, cũng chẳng còn chuyện gì có thể làm cho hắn ta bất ngờ được nữa cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận