Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 524 - Tôn Xuân Long

Tại Đạm Nhiên Tông, lúc mà Lăng Tu Nguyên và Lệ Phục đang chiến đấu một trận kịch liệt với ma đạo đại thừa, thì lúc đó Phương Trần lại đang nghênh đón một vị khách hoàn toàn mới. Bên ngoài, chỗ con sư tử bằng linh thạch ngoài động phủ, có một người trung niên mặc cẩm y màu nâu, mặt mũi trông cực kì nghiêm túc đứng đó. Một lát sau, cửa lớn động phủ mở ra. Phương Trần đi ra, thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt, nhưng lại có gì đó hơi quen thuộc thì giật mình. Đây là vị đại ca nào vậy? Dựa vào việc trên người đối phương mang tu vi Phản hư kì cực kì mạnh mẽ, Phương Trần liền chắp tay hành lễ nói:
“Xin hỏi tiền bối tìm vãn bối có việc gì vậy?”
Người đàn ông trung niên vội vàng mở miệng nói:
“Phương chân truyền, đừng gọi ta là tiền bối, ta không dám nhận. Ta tên là Tôn Xuân Long, năm đó cũng là đệ tử của Đạm Nhiên tông. Nếu như chân truyền không chê thì cứ gọi ta là sư huynh là được rồi!”
Hắn ta vừa dứt lời, Phương Trần liền cau mày. Ầu! Hóa ra là tông chủ của Hồi Long tông, phụ thân của Tôn Hạ Long- Tôn Xuân Long!

Phương Trần nghe vậy thì cười ha ha chắp tay hành lễ:
“Vãn bối thấy Tôn tông chủ thân thiện, đúng ra cũng định dùng cách xưng hô sư huynh sư đệ. Nhưng vãn bối là người mới nhận chức chân truyền, đúng ra nên cẩn thận với bổn phận vốn có, không nên thất lễ mới phải. Để tránh cho việc người đời nói vãn bối là kẻ ngông cuồng tự đại, vậy nên tâm ý tốt của Tôn tông chủ, vãn bối xin nhận.”
Tôn Xuân Long nghe vậy thì trong lòng bỗng hẫng một nhịp. Quả nhiên tên Phương chân truyền này khó đối phó y như lời thủ hạ của hắn nói. Phương chân truyền nói cái gì mà bản thân hắn ta phải cẩn thận với bổn phận, không thể thất lễ, mỗi một chữ hắn ta nói, Tôn Xuân Long đều không dám tin. Thái độ hiện tại của Phương chân truyền chỉ nổi bật một đặc điểm duy nhất—Xa cách! Tôn Xuân Long nghĩ tới đây thì âm thầm thở dài một hơi. Xem ra việc hóa giải chuyện này còn khó khăn hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Phương Trần cười híp mắt lại nói:
“Đúng rồi, không biết đêm khuya mà Tôn tông chủ đến gặp vãn bối là vì chuyện gì thế?”
Tôn Xuân Long nhìn bầu trời còn đang vương nét hoàng hôn còn sót lại, sau đó lại nhìn Phương Trần một cái. Hắn ta nghĩ đến câu đêm khuya đến gặp của Phương Trần, khóe môi giật giật, vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng, Tôn Xuân Long chỉ đành ngượng ngùng cười nói:
"Là như này, mấy hôm trước ta có đến Đạm Nhiên tông. Vì đã lâu không gặp bạn cũ, vậy nên ta không đợi được mà nhanh chóng đi bái phỏng thăm hỏi bọn họ, thế nên mới quên mất việc quản giáo đệ tử dưới trướng. Đợi đến tận hôm nay ta quay về mới nghe nói đến chuyện đệ tử dưới trướng của ta sảy ra mâu thuẫn với thiêu kiêu của Ấn Kiếm phong. Chuyện này còn phải làm phiền đến Phương chân truyền ngài ra mặt giải vây quản giáo laik để tự giúp cho sự thất trách của ta. Điều này thật sự làm cho ta cảm thấy vừa hổ thẹn vừa cảm ơn. Chính vì vậy nên ta mới vội vàng muốn đến đây. Ngoài ra ta còn nghe nói ngài mới tấn thăng lên chức chân truyền, không lâu sau này còn có thể lên được thang trời của Xích Tôn, thế nên bây giờ đang cần một số đan dược đỉnh cấp của Kim Đan kì giúp dưỡng sức để có thể làm nổi bật nên phong phạm của Đạm Nhiên. Thế nên hôm nay ta cố ý đến đây để đem chúng đến, tiện thể đem thep một số món quà nho nhỏ. Thứ nhất là lấy chúng làm lễ vật mừng chân truyền, thứ hai là có thể biểu đạt sự xin lỗi của ta.”
Phương Trần nghe vậy, thấy đối phương ngậm chặt miệng không hề nhắc tới việc tỉ thí đến nửa chữ. Lông mày hắn cau lại, sau đo lại cười hi hi nói:
“Thực sự đã làm cho Tôn sư huynh phí công rồi. Nhưng mà ta làm sao có thể cần mấy vật ngoài thân này được cơ chứ? Thế này đi, Tôn sư huynh, trước tiên chúng ta không nhắc đến chuyện lễ vật mừng vội. Chúng ta mới gặp lần đầu mà như đã thân từ lâu, thế nên trước tiên chúng ta hãy vào uống 2 3 chén trà nóng, ôn lại những chuyện đồng môn với nhau. Đó mới là chuyện chúng ta nên làm bây giờ. Nào, mời vào!”
Phương Trần nói xong thì nghiêng người, bày ra một dáng vẻ cực kì hoan nghênh. Nhìn thấy Phương Trần đã gọi bản thân là sư huynh rồi, lại còn tình nguyện mời mình vào trong động phủ, lúc này Tôn Xuân Phong mới thở phào một hơi. Sau đó, suốt cả đường đi hai người đều tràn ngập tiếng cười nói giả tạo, cùng nhau đi vào động phủ...
Sau khi đi vào sảnh chính, hai người cùng ngồi xuống vị trí chủ vị. Phương Trần vừa mới bắt đầu rửa dụng cụ pha trà, Tôn Xuân Long đã nhanh chóng lấy ra một ống lá linh trà, đưa cho Phương Trần. Phương Trần nhận lá trà, chỉ cảm thấy linh khí trong lá trà cực kì nồng đậm. Mặc dù nó không so sánh được với loại hàng đỉnh cấp mà Dư Bạch Diễm và Lăng Tu Nguyên đưa cho hắn, nhưng dù sao thì đây cũng được tính là hàng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận