Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 6 - Không Phải Ta Sợ Hãi

Mà vẻ mặt Phương Trần như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn xúc động phẫn nộ nói: "Thế nào? Bình cảnh tu luyện nho nhỏ đã có thể ngăn cản ngươi rồi sao?"
"Cha mẹ chết đi, ngươi không nghĩ tới ra sức tu luyện để có ngày báo được thù, lại nghĩ đến tự cam đọa lạc, cam chịu ư?"
"Ngươi khiến ta quá đau lòng!"
"Ngươi nhất định bắt ta nhìn ngươi bằng đôi mắt tràn đầy thất vọng sao?"
Từng chữ đều là đau lòng!
Trong con mắt thâm thúy của Phương Trần đã tràn đầy ưu thương, tràn đầy đến mức không thể nào tiêu tan...
Giờ phút này, Tiêu Thanh thật sự rung động, toàn thân nàng cứng ngắc, ánh mắt ngưng trệ, chỉ cảm thấy thế giới đều đã sụp đổ.
Tử địch tồi tệ làm nhục mình lại là vì khích lệ mình sao? !
Nếu như đổi lại Phương Trần trước kia nói loại lời này, nàng tuyệt đối không tin.
Thậm chí nàng còn có thể cảm thấy Phương Trần là sợ hãi mình tăng lên tới Luyện Khí tầng bốn, nên mới cố ý thêu dệt lời hoang đường.
Nhưng bây giờ...
Luyện Khí tầng chín như Phương Trần cần lo lắng tu vi của mình tăng lên, nếu thật sự muốn làm khó mình, như vậy chỉ cần một cái tát là đập chết mình rồi!
Cần gì nói nhiều lời như vậy?
Cần gì thêu dệt lời hoang đường?
Nhưng trong một khoảnh khắc, Tiêu Thanh cũng cảm thấy có hơi kỳ quái...
Bản thân mình rất cam chịu sao?
Rõ ràng mỗi ngày mình đều tu luyện, chỉ là không có tiến bộ mà thôi...
Nhưng Tiêu Thanh lập tức nghĩ ra!
Có lẽ trong mắt của Phương Trần, tu vi của mình không tiến bộ chút nào cũng là do không tu luyện!
Sau đó, Tiêu Thanh run giọng nói: "Nhưng mà hiện giờ vì sao ngươi lại nói cho ta biết?"
"Ta thấy ngươi lúc trước muốn ước định chiến đấu sinh tử với ta, tu vi còn tăng trưởng một ít, ta vui vẻ cùng cực, vốn dĩ ta cho rằng ngươi đã khôi phục đấu chí và huyết tính, cho nên định ghé thăm ngươi một chút!"
Phương Trần đau lòng nhức óc nói: "Ai biết ta mới chỉ triển lộ tu vi một chút, ngươi vậy mà đã khiếp đảm?"
"Thế nào? Chẳng lẽ chỉ là Luyện Khí tầng chín đã có thể khiến ngươi cảm thấy sợ hãi sao?"
"Vậy thì sao ngươi có thể xứng với kỳ vọng của ta đây?"
"Ngươi làm sao xứng đáng với cha mẹ, vơi tông tộc của ngươi đây!"
Tiêu Thanh ngây ra như phỗng như bị sét đánh.
Thì ra, vì mình khiếp sợ nên hắn mới tức giận như vậy sao?
"Không,...Phương sư huynh, không phải ta sợ hãi."
Tiêu Thanh há to miệng, giọng nói khô khốc vừa xấu hổ vừa day dứt, vô lực cãi lại một câu.
Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy khổ sở cùng cực, trong lòng như lửa ở đốt, xấu hổ không chịu nổi...
Sao ta có thể phụ sự kỳ vọng của Phương sư huynh chứ!
Vừa rồi sao ta có thể sợ hãi chứ?
Ta thật đáng chết mà!!!

“Ngươi không phải là sợ hãi, vậy thì tốt, ngươi chứng minh cho ta xem!”
“Bộ này là bí pháp ta trao đổi từ môn phái, tên là ý chí Vô song, chỉ có tu sĩ có lòng dũng cảm cùng tinh thần chiến đấu mới có thể tu luyện, nếu có thể tu luyện thành công, điều đó chứng tỏ ngươi thực sự còn tâm cầu đạo.”
Phương Trần vung ra một cái ngọc trơn. Tiêu Thanh theo bản năng bắt lấy nó, sau đó kinh ngạc đến tái nhợt:
“Phương, Phương sư huynh, ta không thể lấy được!”
“Tại sao không thể lấy!”
Phương Trần quát nói:
“Chẳng lẽ ngươi đến cả dũng khí chứng minh bản thân cũng không có?”
“Không, không phải!”
Tiêu Thanh vội vàng nói:
“Nhưng ta biết, bộ bí pháp này ngươi phải tiêu hao rất nhiều công sức!”
“Vừa rồi ta còn thấy sợ sệt, đã hổ thẹn với sư huynh rồi, làm sao có mặt mũi nhận lễ vật của sư huynh đây?!”
Theo hắn được biết, bí pháp này không những có thể khiến thân thể cứng rắn như sắt, còn có năng lực tăng sức chiến đấu, vô cùng lợi hại, giá trị đắt đỏ. Vô công bất thụ hưởng, Tiêu Thanh vốn cảm thấy rằng hắn nên xấu hổ đến chết, làm sao còn mặt mũi để nhận một lễ vật như vậy?
Phương Trần:
“Ha ha, thấp kém, ta chỉ là đóng góp nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng ta là người để ý đến tiền sao?”
“Nếu sư đệ của ta có thể trở nên mạnh hơn vì điều này,vậy thì ta không quan tâm!”
Giờ phút này, khóe miệng Phương Trần hơi hơi cong lên, nở nụ cười khinh thường, lộ ra một chút chế giễu đối với các quy tắc thế tục, cùng đôi mắt sâu thẳm, thể hiện bản thân không hẹp hòi, chỉ có sự quan tâm đến hậu bối...Như núi cao biển rộng, vừa dày vừa rộng lớn!
Cũng ngay lúc đó, Tiêu Phong như bị sét đánh, nước mắt không báo trước chảy xuống, chỉ cảm thấy có một nỗi chua sót khó tả và cảm xúc tràn ngập trong lòng ngực. Phương sư huynh , trước tiên hắn không ngần ngại hành động như một công tử, và bây giờ lại đưa ra công pháp trân quý...Tất cả những điều này, đều là vì để hắn một lần nữa tỏa sáng ý chí chiến đấu a!!! . Nếu đối phương như thế, thì hắn sau đó làm sao có thể tiếp tục từ chối? Một giây tiếp theo, Tiêu Thanh khẽ cong hai chân, quỳ xuống và dùng hết sức hét lên:
“Phương sư huynh, trước kia là ta đã phụ sự kỳ vọng của ngươi.”
“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy dù gặp khó khăn gì đi chăng nữa ta sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc, ta nhất định sẽ trở thành tu sĩ mạnh nhất thế gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận