Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 512 - Hư Niết

Giờ phút này, trên mặt nữ tử tràn đẩy vẻ mới được thưởng thức mĩ vị nhân gian lần đầu, gần như không biết thỏa mãn. Nàng ta lại quấn lấy trên cơ thể của Hiền Minh, đòi hỏi một cách tham lam. Hiền Minh thấy thế thì thản nhiên nói:
"Đúng là người không biết thỏa mãn. Quả nhân đã tặng cho ngươi nhiều ngày vui vẻ hoan lạc, vậy mà bây giờ ngươi vẫn chìm đắm trong tửu sắc. Nên giết! Quả nhân còn đưa cho ngươi tinh khí vậy mà ngươi vẫn còn không biết tốt xấu. Nếu như đã vậy thì ngươi trở về đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, phía chân trời liền có vô số linh lực ngưng tụ lại thành một caay đao lớn chặt thẳng xuống. Nữ tử xinh đẹp bị chém thành hai nửa. Đồng thời, sức mạnh trong tay Hiền Minh bạo phát, tất cả máu thịt tinh khí hóa thành cát bụi trong chớp mắt, rơi vào trong mũi miệng của Hiền Minh... Chờ sau khi hắn thu được tinh khí của nữ tử vào người hết, ánh mắt Hiền Minh không nhìn về phía Thanh Tuyệt và 3 người Cam Bần đang đứng ngay trước mặt. Mà ánh mắt của hắn lại rơi xuống trên người Ôn Lương. Hiền Minh nói với vẻ thản nhiên:
"Ôn Lương sư đệ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Ôn Lương gào thét nói:
"Khỏe, sư huynh, ta vẫn khỏe, a a a a a....”
Hiền Minh thấy vậy thì thu hồi ánh mắt lại, giọng nói mang theo vẻ mạnh mẽ:
"Xem ra Ôn Lương sư đệ vẫn như ngày xưa, vậy thì quả nhân yên tâm rồi. Vậy còn các người?”
Thấy Hiền Minh nhìn về phía mình đặt câu hỏi, đám người Thanh Tuyệt đồng thanh đáp:
"Nhờ phúc của sư huynh, tất cả mọi thứ vẫn tốt đẹp.”
Hiền Minh nghe vậy thì cau mày nói:
“Nếu như mọi thứ vẫn tốt đẹp thì vì sao lại gọi quả nhân ra đây.”
Cam Bần vội vã đáp:
“Sư huynh, chỉ có chúng ta vẫn ổn, nhưng còn phía Đạm Nhiên tông thì sảy ra chuyện lớn rồi.”
Hiền Minh nói:
“Chuyện lớn gì cơ?”
Cam Bần nói:
“Theo như lời hai vị Hậu Đức và Hoài Mẫn nói, khi bọn họ đến động thiên ma của Đạm Nhiên tông đã nhìn thấy Lăng Tu Nguyên và Hư Niết.”
Hiền Minh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt:
"Hư Niết ư? Thật chứ?”
Ba người Cam Bần lập tức gật đầu, sau đó Cam Bần liền kể hết đầu đuôi câu chuyện ra. Sau khi bọn hắn nói xong, Hoài Mẫn, Hậu Đức và Cam Bần liền bị Hiền Minh dùng một chân đạp ra ngoài...

Ba người bị Hiền Minh đạp ra ngoài cũng không hề có một chút ý nghĩ muốn phản kháng nào hết. Bọn hắn vội vàng đứng đàng hoàng, cúi đầu chờ đợi hành động tiếp theo của Hiền Minh. Sau khi Hiền Minh đá xong thì hans ta đổ hết sạch rượu trong tay xuống dưới đất, sau đó nói chậm rãi:
"Biết vì sao quả nhân đá các ngươi không?”
Ba người lập tức cùng lúc lắc đầu:
“Sư đệ không biết.”
Hiền Minh bình tĩnh nói:
“Nếu như Lăng Tu Nguyên và Hư Niết vẫn chưa làm gì quấy rầy đến quả nhân cả, vậy thì các ngươi cứ kệ bọn hắn đi chứ sao.”
Cam Bần hít sâu một hơi:
“Hiền Minh sư huynh, nhưng hôm nay người của Đạm Nhiên Tông đã xâm nhập vào bên trong lãnh địa của Đức Thánh tông, lấy đi rất nhiều thứ của tông chúng ta. Chuyện này chúng ta không thể không quan tâm được. Nhưng mà chúng ta lại kiêng kị Hư Niết và Lăng Tu Nguyên...”
Cái làm Cam Bần đau lòng nhất thực ra vẫn là tiền tài mà người của Đạm Nhiên Tông đã cướp đi. Hắn không quan tâm đến chuyện Đạm Nhiên tông giết vài ba nhóm ma tu. Nhưng mà những tư nguyên kia đều là hàng thật giá thật đó. Điều này ngang với việc lấy đi mạng hắn ta luôn cho rồi.
"Thật sư là quá vô năng.”
Hiền Minh lắc đầu:
“Nếu như ngươi muốn bọn hắn không tiếp tục cướp được nữa, mà lại đánh không lại được bọn họ, vậy thì ngươi cứ đem đồ tặng luôn cho bọn hắn không phải là giải quyết xong rồi hay sao?”
Cam Bần đã quen nghe những lời như thế rồi, hắn ta cười khổ nói:
“Sư huynh, đó đều là tiền tài của tông môn chúng ta đó.”
Hiền Minh nhàn nhạt nói:
“Dù sao thì cũng không cần ta ra mặt. Các ngươi nói có đúng không?”
Thanh Tuyệt và Ôn Lương hơi gật nhẹ đầu:
"Sư huynh nói đúng lắm.”
Trong lúc nói chuyện, Ôn Lương khi nãy còn mang bộ mặt nổi trận lôi đình dần dần trở nên bình tĩnh trở lại. Đống ruột treo trên người hắn lại quay trở về hư không. Trên người hắn dần xuất hiện thêm một lớp quần áo màu đỏ nhạt, vẻ mặt dần trở nên ôn hòa, làm cho người ta nhìn vào nảy sinh ra một cảm giác an tâm. Cam Bần nói:
“Vậy... sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Tìm Lăng Tu Nguyên để đầu hàng ư?”
“Không vội. Dù sao thì bây giờ ta cũng đã thức tỉnh rồi, tất nhiên là ta sẽ nghe ngóng mọi chuyện một cách rõ ràng sau đó mới quay về tu dưỡng tiếp rồi.”
Hiền Munh chầm chậm nói:
"Tu vi của Lăng Tu Nguyên và quả nhân tương tự nhau, nhưng còn Hư Niết là người từ tiên giới đến đây. Vậy thì chắc chắn hắn ta có tu vi bất phàm. Nếu đã như vậy thì đầu hàng chính là thượng sách. Dù sao thì quả nhân cũng không cần vì những ma tu cấp thấp này mà liều mạng làm gì. Nhưng ngoài chuyện đầu hàng ra, chuyện quả nhân để ý bây giờ là tình hình của Hư Niết ra sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận