Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 523 - Ăn Tát

Cùng lúc đó, tại một nơi không ngươit bên ngoài cửa thành. Hình bóng của ba người Cam Bần bỗng xuất hiện mà không có chút dấu hiệu báo trước nào. Sau khi ba người đứng xuống đất, ánh mắt Cam Bần nhìn quanh khắp bốn phía, sau đó hắn ta lại nhìn về phía chân trời với vẻ cảnh giác. Sau khi phát hiện không có ai đuổi theo, hắn ta mới thở dài một hơi. Cam Bần vừa thở dài vừa nói:
"Xem ra Lăng Tu Nguyên cũng không hề có ý định đuổi theo.”
Trong lòng Hậu Đức vẫn còn cảm giác sợ hãi:
“Đúng vậy!”
Hoài Mẫn cả người cháy đen thui, gật đầu như trút được gánh nặng...Đúng lúc này, ba người Hiền Minh mới bước ra từ hư không, khẽ vuốt cằm nói:
“Lăng Tu Nguyên có đuổi theo hay không không quan trọng, Hư Niết không đuổi theo mới là an toàn nhất!”
Thấy ba người này đi trước nhưng lại đến bây giờ mới xuất hiện, sắc mặt Hoài Mẫn tái xanh lại. Ba người này lại đem bọn hắn ra để dò đường rồi. Nếu như khi nãy Lệ Phục xuất hiện, Hoài Mẫn dám đảm bảo chắc chắn ba người này tuyệt đối sẽ không lộ mặt. Nhưng mà hắn ta cũng không dám biểu lộ ra gì cả.
Thân là người có tu vi kém nhất trong cả đám, Hậu Đức và Hoài Mẫn chỉ dám giữ im lặng. Nếu không thì bọn hắn cũng không đến nỗi im lặng không dám nói một lời từ Đức Thánh đường đến tận nơi đây. Cả quá trình, bọn hắn đều đẩy cơ hội nói chuyện cho Cam Bần. Điều này còn không phải do bọn hắn sợ lỡ miệng nói sai gì đó, dẫn đến việc Hiền Minh có lí do mà trừng phạt bọn hắn hay sao? Cũng chính vì như thế nên người bị ăn phát tát và lấy tư nguyên ra mới biến thành Cam Bần...
Lúc này, Thanh Tuyệt đã trở về với dáng vẻ hoàn mỹ như trước. Chỉ là lúc này hắn ta không còn mang trên mình dáng vẻ thiếu niên phong lưu nữa, mà lại biến thành một mỹ nhân dung mạo tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành. Hắn ta mặc trên người một bộ y phục màu hồng phấn, khoác lụa mỏng bên ngoài. Bờ vai như ngọc, trắng ngần hơi lộ ra, da dẻ tinh xảo đến mức làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Váy ngắn được nâng lên, lộ ra một đường vòng cung chập trùng cực kì mê người...Đôi mắt Thanh Tuyệt ngập nước, mang theo vẻ đẹp quyến rũ. Hắn ta hỏi với giọng cực kì dịu dàng:
"Sư huynh, tại sao tên Hư Niết này lại không đuổi theo?”
Sắc mặt Hiền Minh không hề có biểu cảm gì:
"Không đuổi theo thì không đuổi theo thôi. Hà tất chúng ta phải đoán mục đích của hắn ta là gì? Một tên điên như vậy, làm sao quả nhân có thể đoán được chân tướng cơ chứ?”
Thanh Tuyệt nhíu đôi lông mày xinh đẹp, đôi môi đỏ tươi lại hơi bĩu ra, dung nhan tuyệt thế để lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang, nhưng lại không nói lời nào cả. Mà lúc này, Ôn Lương cũng khôi phục lại dáng vẻ hiền hòa. Hắn ta cau mày nói:
"Tên điên ư? Hư Niết là tên điên hay sao?”
“Khi nãy ngươi vừa để lộ chân thân thánh đạo, cả người rơi vào dáng vẻ điên cuồng, thế nên có lẽ là ngươi không nghe rõ Hư Niết và Lăng Tu Nguyên nói chuyện với nhau.”
Mặt Hiền Minh không có biểu cảm gì:
“Tên khốn đó nói chuyện loạn hết lên, đổi trắng thay đen, rõ ràng là đã bị điên rồi.”
Thực ra khi nãy, lúc Cam Bần giúp Hiền Minh chống lại lôi kiếp, hắn ta đã có thể chạy đi rồi. Nhưng mà hắn ta không chạy là bởi vì thứ nhất là do có Cam Bần ở đó, hắn ta có chạy muộn một chút thì cũng không sợ Lệ Phục và Lăng Tu Nguyên sẽ đem hắn ta ra thử dao. Thứ hai là do hắn ta muốn ở lại để quan sát Lệ Phục một lát. Khi hắn ta nghe rõ cuộc đối thoại của Lăng Tu Nguyên và Lệ Phục, hắn ta mới hiểu rõ được mọi chuyện...
Bây giờ thì hắn ta hiểu vì sao Lăng Tu Nguyên nói Lệ Phục không hề chơi khăm hắn ta rồi! Một tên điên thì làm sao có thể đem người khác ra làm trò đùa được cơ chứ? Con mẹ nó, Lệ Phục hoàn toàn tin rằng những lời chính bản thân hắn ta nói đều là sự thật. Nhưng càng nhận ra rõ ràng điều này, Hiền Minh càng tức giận...Nếu nói như vậy, những tư nguyên mà hắn ta bảo Cam Bần bỏ ra trước đó, tất cả coi như là đều bị Lăng Tu Nguyên lừa gạt hết rồi!
“Sư huynh nói đúng lắm!”
Cam Bần vội vàng gật đầu:
“Tên Hư Niết này hình như có gì đó không bình thường. Sư huynh, ngươi có cảm thấy rằng hình như là do hắn ta khống chế được kiếp lực, sau đó từ tiên giới hạ phàm xuống đây làm cho thần hồn bị rơi vào hỗn loạn, sau đó làm tổn thương đến thần trí rồi đúng không?”
Hiền Minh nghe vậy thì nhàn nhạt đáp:
“Quả nhân không biết.”
Cam Bần:
“...”
Lúc này, Cam Bần chỉ muốn giơ tay bóp chết kẻ miệng câm như hến là Hiền Minh. Chắc chắn bây giờ trong đầu tên chó chết này đang có cả ngàn vạn suy đoán. Nhưng hắn ta lại không chịu nói với mình dù chỉ một cái! Đúng là đồ súc sinh mà! Hiền Minh tiếp tục nói:
“Ngươi về suy nghĩ cẩn thận xem. Nếu như ngươi có phát hiện gì thì nhớ báo với quả nhân ngay lập tức.”
Cam Bần:
“...vâng.”
Dứt lời, ba người Hiền Minh liền biến mất không dấu vết. Một lát sau, Cam Bần phẫn hận gào thét:
"A a a a...”
Ngay lúc đó, Hậu Đức và Hoài Mẫn liền bị ăn hai phát tát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận