Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 39 - Chuyện Hay

“Cái gì?”
Lăng Uyển Nhi trong một chốc có chút hoảng hốt: “Thật hay giả vậy?”
Đối với nghi hoặc của Lăng Uyển Nhi, Khương Ngưng Y không trả lời ngay mà hỏi lại: “Uyển nhi, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Phương sư huynh có thể ở trong âm Dương trận được một canh giờ, ngươi cảm thấy trận pháp của huynh ấy đạt đến trình độ nào?”
“Cái kia…”
Lăng Uyển Nhi nghe thấy thế không khỏi sợ hãi than: “Khẳng định là cực kỳ ghê gớm! Ta thấy trong môn phái, trận pháp của tất cả các sư huynh sư tỷ Trúc Cơ đều không đạt được đến trình độ trận pháp của Phương sư huynh.”
Lá xanh theo gió đong đưa, Khương Ngưng Y dừng bước chân , lẳng lặng mà hỏi thăm: “Vậy ngươi cảm thấy lúc yêu hổ khởi động trận bàn âm Dương, Phương sư huynh có thể biết được sao?”
Lăng Uyển Nhi nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co lại, đột nhiên ý tức được cái gì, lắp bắp nói: “Cái này,… Chắc là… có thể đi…”
Lăng Uyển Nhi không ngốc, Khương Ngưng Y đã nói đến mức này, hết thảy mọi sự đều sáng tỏ!
Lúc Hoa Khỉ Dung tán dương trận pháp của Phương Trần Khương Ngưng Y đã giật mình hiểu ra, Phương Trần vừa mới mắng các nàng không phải do tức giận hay tính khí kém.
Mà là vì cứu nàng và Lăng Uyển Nhi!
Nếu không, vì cái gì mà ban đầu khi gặp các nàng, phản ứng đầu tiên của Phương Trần là đi tới nhưng sau đó lại lui về?
Đây tuyệt đối là do Phương Trần đã ý thức được việc yêu hổ đã kích hoạt âm Dương trận, chỉ chờ các nàng vào trận.
Chỉ cần nàng vừa tiến vào trận, lấy tu vi của yêu hổ, nàng không chết cũng tàn phế.
Phương sư huynh ý thức được điều này nên hắn mới nhục mạ để đuổi các nàng đi.
Vì, lấy tâm tư kín đáo của Phương sư huynh mà nói, tất nhiên có thể đoán được, tình huống vừa rồi nếu nói rõ cho các nàng biết tình hình cụ thể thì chính nàng cũng sẽ không bỏ đi.
Chỉ dùng các loại phương thức cực đoan, mới có thể kích thích nàng, khiến cho nàng tức giận mà rời đi.
Nghĩ tới đây, Khương Ngưng Y thấy áy náy cùng cực.
Phải biết rằng, nàng vì Phương Trần nhục mạ mà tức giận, cho rằng mình đã nhìn nhầm Phương Trần…
Bây giờ mới biết, chính mình lòng dạ hẹp hòi, suy bụng ta ra bụng người mà thôi!
Phương sư huynh lòng dạ quân tử, cho dù bị mọi người hiểu nhầm thời gian dài, dù có bị chửi rủa cũng không để bụng, không truy cứu nào có khả năng cùng người bình thường giống nhau.
Giờ khác này Khương Ngưng Y có một cái nhìn sâu sắc hơn đối với Phương Trần, và cũng hiểu rõ hắn hơn…

“Bây giờ ngươi đã hiểu cơ bản rồi phải không? Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi có thể gọi ta là cha, biết chưa?”
Phương Trần đứng trước mặt Dực Hung và đang dạy bảo đối phương. Vừa mới nói lời tạm biệt với Hoa Kỳ Dung, hắn ta đã quay trở lại trò chuyện với Dực Hung và nhân tiện giới thiệu bản thân cho mọi người. Dực Hung nhìn Phương Tần kiêu ngạo không dám lên tiếng nhưng nhỏ giọng nói:
“Phương Trần, chúng ta không thể gọi là huynh đệ sao?”
“Chúng ta sau này có thể sống chết có nhau, làm sao có thể phân biệt cao thấp? Quan hệ chủ tớ quá nông cạn, chỉ có huynh đệ mới có thể khiến ta với ngươi nguyện ý dựa vào nhau.”
“Nghĩ cách khác đi, nếu ngươi làm nô lệ của ta trong một thời gian dài thì ngươi có cảm thấy không bực bội không?”
Phương Trần suy nghĩ một lúc: “Thật sự ta sẽ rất khó chịu”
“Đúng không!”
Dực Hung nói một cách thuyết phục:
“Nếu ngươi không vui, ta cũng vui không nổi, đến lúc đó, nếu trong lòng ta có mưu kế hãm hại ngươi thì đối với ngươi sẽ vô cùng bất lợi.”
“Vậy không bằng bây giờ ta với ngươi coi như huynh đệ, xét về tuổi tác thì ngươi gọi ta là Hổ ca, ta gọi ngươi là Trần đệ.”
“Yêu nhân bảo thủ, ngươi và ta cùng nhau vượt qua ranh giới nhân tộc kết thành huynh đệ bền hơn vàng cứng rắn hơn sắt chẳng phải cũng là một chuyện hay sao?”
Phương Trần cảm thấy con hổ này nói cũng có lý, hơn nữa chắc chắn hắn đọc rất nhiều vì vậy hắn cảm thấy hắn không thể không ngưỡng mộ con hổ đọc sách này, cho nên nói:
“Vậy ngươi gọi ta là cha, rồi chúng ta lập quan hệ cha con sau đó nói chuyện không phải tốt hơn sao?”
Dực Hung: “...”
Tên nhóc này không thích dầu và muối, phải không?
“Được rồi đừng nói với ta những thứ đó nữa, ta không muốn nghe.”
Phương Trần phất phất tay, đi sang một bên chuyển một tảng đá lớn ngồi xuống.
Dực Hung biết rằng hắn không thể thoát khỏi số phận trở thành nô lệ nên không khỏi đau khổ, uất ức nằm trên mặt đất, thịt hổ chất thành một tảng.
“Ngươi mau bình phục lại thân thể, bình phục xong thì bắt đầu làm việc.”
“Sân của ta bị ngươi làm thành như vậy rồi ngươi nhất định phải chịu trách nghiệm, khi nào có thời gian ta sẽ sưu tầm một số sách nhân gian cho ngươi đọc, sau khi ngươi giúp ta sửa lại bức tường, tốt nhất là làm theo phong cách châu u cho ta.”
“Còn những loại hoa cỏ này ngươi cũng phải có trách nghiệm trồng cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận