Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 15 - Rùa Biển

Sau đó chỉ cần hắn triển lộ chút tài năng đàn tranh thì sẽ lộ ra ánh đèn sân khấu, kinh diễm toàn tông, vừa vặn hoàn mỹ tiêu chuẩn chọn bạn đời của Khương Ngưng Y, nếu như vậy…
Hắn cách cái chết còn không xa!
“Không được rồi, ta phải nghĩ cách…”
Phương Trần điên cuồng bắt đầu suy nghĩ.
Rõ ràng bây giờ tiếp tục ngụy trang bản thân làm công tử vô sỉ xấu xa cũng vô dụng.
Không đúng!
Ánh mắt Phương Trần đột nhiên sáng lên.
Tục ngữ nói đúng, Thánh Nhân cũng có vết nhơ!
Hắn trên phương diện đạo đức quả thực không có chỗ chê, nhưng mặt khác chắc gì cũng là người tốt?
Tính khí kém, lười biếng lại ham ăn, vừa gian vừa láu cá, thèm thuồng mỹ sắc…
Nhiều khuyết điểm như vậy đang đợi hắn tùy tiện diễn xuất, Khương Ngưng Y còn không phải sẽ điên cuồng tức tối bỏ đi sao?
Nghĩ tới đây, Phương Trần lập tức lộ ra nụ cười đắc ý đầy gian xảo:
“Khặc khặc khặc!”
Cứ như vậy, ta mới là người nắm ưu thế! Tất cả mọi thứ đều do ta kiểm soát!
Sau đó, Phương Trần tiếp tục tăng tốc và rời khỏi Hải Quy Đài.
Mà Phương Trần vừa rời đi, Khương Ngưng Y vừa vọt tới…
“Hắn sẽ đi đâu?”
Khương Ngưng Y nhìn thông đạo xung quanh Hải Quy Đài, nhíu mày do dự.

Đệ tử ngoại môn Đạm Nhiên Tông đều ở trên núi bên cạnh Ánh Quang Hồ, mà từ núi này muốn tiến nhập nội môn phải thông qua Hải Quy Đài.
Hải Quy Đài được dựng lên từ thi thể một con rùa biển!
Con rùa biển này là một cường giả Yêu tộc năm đó bị cường giả Đạm Nhiên Tông chém chết, thi thân lại có sức phòng ngự cực mạnh, vừa vặn lấy làm mắt trận cho đại trận phòng ngự ở sơn phong ngoại môn, lúc này mới đặt tại đây, cũng cho đệ tử Đạm Nhiên Tông có chỗ đi lại.
Sau khi đi qua Hải Quy Đài, Phương Trần trong trí nhớ nguyên chủ biết được hắn rất ít khi đến nội môn, mà lần này Phương Trần cần đi tới phòng luyện đan ở Lăng Vân Phong, càng đi càng thêm lạ lẫm.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vừa lạc đường vừa hỏi thăm đệ tử xung quanh.
Nhưng còn may, có lẽ vị lộ trình bất thường của hắn mà Khương Ngưng Y hoàn toàn mất dấu…
Khi Phương Trần chậm rãi đi đến Lăng Vân Phong, dưới chân núi đột nhiên có một bóng người, người đó thấy hắn liền sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ ra lửa giận…
“Phương Trần?”
Cùng lúc đó, Phương Trần phát hiện cách đó không xa có một nữ đệ tử mặt lạnh lùng áo bào màu đỏ đang đứng cùng với một thiếu nữ mặc áo bào xanh lam giống với Khương Ngưng Y.
Phương Trần ôm lấy đàn tranh tiến lên.
Không đợi hắn mở miệng chào hỏi, thiếu nữ váy lam chủ động cười nói:
“Xin hỏi ngươi đến Lăng Vân Phong vì chuyện gì?”
Phương Trần thành thật trả lời:
“Ta đến trả đàn tranh cho Hoa trưởng lão!”
Mục đích sâu hơn của hắn là xem thử có thể gặp được Hoa trưởng lão hay không, dù gì quen biết thêm một trưởng lão cũng có lợi cho hắn, tốt nhất có thể mượn việc trả đàn để móc nối một chút quan hệ!
Đương nhiên Phương Trần cũng hiểu rằng trả đàn chưa chắc có thể khiến người ta chịu giao thiệp với mình, cho nên hắn chỉ muốn đến gặp mặt thôi.
Dù sao thiên phú tu luyện bằng không, cẩu hệ thống mỗi ngày đều mong hắn chết, bản thân có mở đầu địa ngục như thế mà không tìm biện pháp khác chắc chắn sẽ ngủm củ tỏi!
“Ồ? Đàn tranh của Hoa trưởng lão tại sao lại ở chỗ ngươi?”
Thiếu nữ ngạc nhiên.
Nghe vậy Phương Trần cũng ngây người. Hắn phải giải thích thế nào?
Chẳng lẽ nói mình là ác nhân dọa bốn đứa trẻ sợ mất mật, dẫn đến bọn chúng làm rơi đàn trước cửa nhà hắn sao?
Cái này không được!
Cũng may nữ tử mặt lạnh mặc áo bào đỏ bên cạnh lên tiếng giải vây, nàng nhàn nhạt nói:
“Hoa trưởng lão mang đàn đi bồi dưỡng, tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày ngoại môn mang đàn đến trả!”
Nói xong, nữ đệ tử còn tiến lên kiểm tra một phen, xác nhận đàn tranh trong tay Phương Trần là của Hoa trưởng lão thì gật đầu.
Thiếu nữ váy lam lúc này mới chợt hiểu:
“Ra là vậy, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm Hoa trưởng lão!”
“Được!”
Phương Trần nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người một trước một sau lên núi.
Sau khi hai người rời đi, một nữ đệ tử tóc ngắn, mặc trường bào màu đỏ giống hệt nữ tử mặt lạnh, từ gian phòng nhỏ cách đó không xa đi ra.
Nàng đi tới bên nữ tử mặt lạnh, cười nói:
“Chúng ta giúp Lăng sư muội đối phó tên Phương Trần này sẽ không sao chứ?”

“Không sao, ta scũng không phải muốn hắn tàn phá, chỉ là muốn hắn chịu chút đau khổ mà thôi!”
Nữ tử mặt lạnh thản nhiên nói:
“Phương Trần này ở ngoại môn cả ngày làm mưa làm gió, ức hiếp cả nam lẫn nữ, ta sớm đã gai mắt hắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn luôn tìm được sơ hở trong quy củ của tông môn, dù chúng ta nhỏ tuổi hơn hắn, tu vi có lợi hại hơn hắn, lại còn là đệ tử nội môn nữa cho nên cũng không tiện ra tay! Hôm nay, hắn lại tự chui đầu vào lưới, ta trái lại muốn xem hắn mất mặt như thế nào?”
Nữ tử tóc ngắn bật cười nói:
“Tốt lắm, vậy ngươi cứ chờ tin tốt đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận