Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 276 - Ra Tay Cướp Bóc

Cùng lúc đó.
Ở một nơi cực kỳ xa bên trong Nam Cảnh, bên trong một mảnh đồng bằng vô tận.
Bành!
Hồng quang lóe lên.
Hoài Mẫn và Hậu Đức ngã rầm trên mặt đất, cùng với bàn thờ đá ngũ sắc và Huyết Nhục Tế Quan.
Sau khi rơi xuống.
Hậu Đức nghiến răng nghiến lợi:
“Lần này, chúng ta bị lão rùa già Lăng Tu Nguyên tính kế!”
Khi Lăng Tu Nguyên cầm Thiên Ma nguyên thạch, thần sắc hài lòng, là hắn đã biết, mình đã bị lừa!
“Tên khốn âm hiểm này.”
Hoài Mẫn sắc mặt cũng tái nhợt, so với Hậu Đức còn thảm hại hơn, ngón tay bị gãy của hắn rất lâu không thể mọc lại, ngược lại còn bị một lượng lực kinh khủng quanh quẩn lấy hắn, không ngừng ăn mòn tiên lộ của cơ thể thực, điều này làm tim hắn rỉ máu…
Hắn không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu mới có thể giải quyết được cái vấn đề này!
Đúng lúc này.
Một âm thanh to rõ trong trẻo, ưu nhã khiến người khác cảm thấy như một cơn gió xuân ấm áp vang lên:
“Hai vị đồng đạo, bị gài bẫy cũng không sao, chỉ cần các ngươi không có việc gì là tốt, chẳng nhẽ Đức Thánh Tông là tông môn để ý những chuyện nhỏ nhặt này sao?”
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt hai người đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tại sao lại là vị này ra ngoài đón bọn hắn?!
Hậu Đức vội ôm quyền hướng về hư không:
“Cam Bần sư huynh!”
“Ừm, Hoài Mẫn, ngươi bị thương thế nào?”
“Đa tạ sư huynh quan tâm, tạm thời không có gì đáng ngại.”
Cam Bần nói:
“Thế này không được đâu, ta thấy thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, ta nhất định phải đưa ngươi thiên tài địa bảo cho ngươi mới được, nếu không người khác sẽ chỉ trích người sư huynh là ta thất trách.”
“Sư, sư huynh, không cần…”
Hoài Mẫn môi trắng bệch.
Cam Bần tiếp tục cười nói:
“Vậy không được, ngươi trở về tông môn đi, ta đem thiên tài địa bảo cho ngươi.”
Hoài Mẫn thấy vậy, trầm mặc một lúc, hốc mắt như trũng xuống.
Rất rõ ràng, hắn biết, mình chạy không thoát.
Môi hắn lập tức run lên trắng bệch:
“Vậy sư huynh, xin hỏi sư đệ cần mang theo lễ vật gì để cảm tạ cho sư huynh?”
“Sư huynh sư đệ, có gì mà phải cảm tạ chứ?”
Hoài Mẫn gượng cười nói:
“Không, sư huynh quan tâm ta, thân là sư đệ, đương nhiên phải báo đáp sư huynh, bầu không khí của sư huynh đệ Đức Thánh Tông chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao?”
Cam Bần thấy vậy, trong âm thanh lộ ra chút khó xử:
“Ừm… ôi, vậy được rồi, vậy ngươi có thể cho ta xem các bảo vật lấy được từ lần luận đạo đại hội ở tông môn lần trước, cho ta liếc vài cái, ta xem qua cho sướng mắt là được.”
Hoài Mẫn:
“...”
Khốn nạn!!!
Mà Hậu Đức ở một bên, thì rơi vào trầm mặc, không dám nói thay Hoài Mẫn.
Cam Bần sư huy ra tay cướp bóc, hắn sao dám giúp?
Sau đó, Cam Bần hỏi:
“Việc phục sinh Tham Dục, bị đánh gãy rồi?”
“Vâng!”
Hậu Đức gật đầu.
Cam Bần lắc đầu:
“Thôi được, có lẽ tính mạng của Du Khởi chưa đến tuyệt lộ.”
“Ừm, phải rồi, Du Khởi đâu?”
“Các ngươi không mang hắn trở về sao?”
Lời này vừa nói, Hậu Đức cùng Hoài Mẫn đều sửng sốt:
“Không phải là ở trong Huyết Nhục Tế Quan sao?”
Bọn họ một bên nói chuyện, một bên do dự quay đầu lại, vừa nhìn, sắc mặt hai người đều đông cứng lại.
Khi bọn hắn được Thánh Kính cứu trở về, không rảnh bận tâm đến tình hình của Du Khởi, giờ vừa rơi xuống đất, bị Can Bần nhắc nhở, bọn hắn mới kinh hoàng phát hiện…
Du Khởi, biến mất rồi!
“Hắn đi đâu rồi?”
Lúc này, giọng của Cam Bần cuối cùng cũng lộ ra sự tức giận.


Cam Bần nổi giận!
Du Khởi là Thánh Tử của Đức Thánh Tông bọn hắn!
Cho dù không tu luyện, cũng phải hy sinh vì Đức Thánh Tông bọn hắn, để xứng đáng với tài nguyên mà các vị tổ sư đã nện xuống cho hắn khi còn trẻ.
Vậy mà hiện tại, Du Khởi đã biến mất?!
Mà trên mặt Hậu Đức và Hoài Mẫn lộ ra bối rối, sau đó, Hoài Mẫn nghiêm nghị nói:
“Cam Bần sư huynh, ta biết rồi, nhất định là vị tên Lệ Phục tu sĩ Đại Thừa kia làm!”
Vừa rồi lúc Lăng Tu Nguyên nói chuyện với Phương Trần, nhắc tới danh tính Lệ Phục, vì vậy, dù Lệ Phục không tự nói danh tính, nhưng Hoài Mẫn vẫn biết tên của hắn!
Cam Bần tức giận nói:
“Hử? Hắn đã làm gì?”
Hoài Mẫn nói ra:
“Sư huynh, nếu như ta đoán không sai, hắn là lúc Lệ Phục này thấy chúng ta được Thánh Kính cứu, đuổi theo, nhưng hắn không đuổi kịp chúng ta, cho nên bắt Du Khởi đi.”
“Được, Lệ Phục đúng không? Dáng đáp hắn ra sao, miêu tả lại chân dung của hắn đi.”
Âm thanh lạnh lùng của Cam Bần vang lên.
Hoài Mẫn lập tức tập trung, linh lực đan xen giữa không trung, tạo thành dáng vẻ của Lệ Phục.
au đó, Hoài Mẫn lớn tiếng nói:
“Sư huynh, chính là hắn!”
Trong lòng hắn mừng thầm…
Cam Bần sư huynh, xin cứ việc đi tìm vị Lệ Phục Đại Thừa đỉnh phong này đi!
Nếu như ngươi bị thương, sư đệ là ta cũng không cần đưa bảo vật cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận