Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 82 - Liên Tục Bị Đánh Bại

“Vu đạo hữu, ngươi không cần vội, ta cảm thấy chúng ta nên dùng Bích Ba đăng luyện hóa tên Hỏa Sát Vương này thêm mấy ngày nữa thì tốt hơn. Tốt nhất là có thể luyện hóa cho đến khi năng lượng của hắn tiêu hao đến mức không còn gì!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên đáp lại. Tất cả mọi người đều tập trung vào vẻ ngoài nhìn như một đứa trẻ của vị nữ tu sĩ ấy. Trên người nàng mặc một bộ y bào màu xanh, mái tóc đen bóng được nàng búi hai bên. Ánh mắt nàng trong suốt, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trên mặt lộ ra nét thiên chân của trẻ nhỏ, không vương chút tà niệm. Da nàng trắng nõn như tuyết, trông giống như búp bê làm người ta vô thức cảm thấy yêu thương. Thân hình nàng trông cũng không khác trẻ nhỏ khoảng 7 8 tuổi là bao cả, khí tức trên người nàng cũng chẳng có gì khác lạ, không thể nhìn ra điểm nào nổi bật khác thường.
Nếu như vô tình gặp nàng ở bên ngoài thì có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy đây chỉ là một đứa trẻ không liên quan gì đến tiên môn mà thôi. Nhưng khi tất cả mọi người nhìn nàng, ánh mắt bọn hắn đều tỏ ra kiêng kị. Nàng tên là An Nhiêu, là tu sĩ Hóa Thần mạnh nhất ở đây. Nhờ có nàng ở đây mà đám người còn lại mới dám động thủ với Hỏa Sát Vương.
“An đạo hữu, lời ngươi nói có chỗ sai rồi.”
Lão giả tóc tím thu lại ánh mắt, hănz cụp mặt xuống nói:
“Nếu như chúng ta luyện hóa Hỏa Sát Vương đến mức hắn ta không còn một chút sức mạnh, vậy thì khi chúng ta luyện hóa hắn vào cơ thể thì hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều!”
“Đủ rồi, Vu Hải Long, sao mà ngươi lắm lời thế? Nếu ngươi vội vã muốn hắn hiện thân thì tự mình xuống dụ hắn ra đi.”
Lúc này, một tên tu sĩ có vẻ ngoài mập mạp bĩu môi nói:
“Rõ ràng ngươi cũng sợ bản thân bị hắn trước khi chết dùng sức cắn ngược một cái, thế nên ngươi mới muốn lợi dụng chúng ta, để chúng ta làm quân do thám tiên phong cho ngươi mà thôi. Chúng ta cũng không phải lũ ngốc nghe không hiểu lời ngươi nói. Nếu ngươi còn nói nữa thì ngươi không thấy phiền, chính ta cũng cảm thấy phiền thay ngươi đấy!”
"Cái tên mập Chương Dư chết dẫm kia, ngươi nói lảm nhảm cái gì thế?”
Mái tóc tím của Vu Hải Long vì tức giận mà dựng đứng cả lên.
"Đủ rồi!”
An Nhiêu ngắt ngang lời bọn hắn, nói:
“Đừng ầm ĩ nữa, tiếp tục vận hành Bích Ba đăng đi. Nếu mà Hỏa Sát Vương chạy mất thì ta sẽ đánh chết hai ngươi đấy.”
Thanh âm của nàng trong trẻo, mang theo nét vô tà, nhưng từng câu từng chữ lại làm cho Chương Dư và Vu Hải Long sợ hãi đến độ mồ hôi đầm đìa chỉ trong nháy mắt.
“Đợi đến khi ta luyện hóa xong Hỏa Sát Vương thì ta sẽ chia phần tốt cho các ngươi sau, thế nên bây giờ tất cả im miệng đi. Mà cũng đừng ai nổi lên mưu đồ gì bất chính, có biết chưa?”
An Nhiêu nhàn nhạt nói.
“Dạ biết rồi ạ!”
Nghe vậy, Chương Dư và Vu Hải Long và vài người khác đều tỏ ra hơi hơi không vui. Mà trong khi bọn họ đang cãi lộn thì từ bên trong dung nham, một dòng hỏa diễm màu trắng bạch sắc ngưng tụ thành hình dáng một con giòi to lớn, nó đang ngẩng đầu lạnh lạnh nhìn về phía mọi người, sắc mặt cực kì khó coi. Hắn tu luyện được linh trí từ nhiều năm về trước, sau đó hắn tu luyện rất lâu, thôn phệ vô số đồng tộc nên đến gần đây hắn mới có thể tu thành Hỏa Sát Vương. Thế mà hắn vừa mới sinh ra chưa được bao lâu, những người này đã xuất hiện muốn luyện hóa hắn.
Ban đầu, hắn còn có thể dựa vào tu vi mà đối phó với đám người này. Nhưng mà bọn hắn đều là người có chuẩn bị mới đến đây, nhất là đứa bé kia. Pháp bảo mà nàng lấy ra đúng là khắc tinh của hắn. Đánh nhau gay gắt mấy ngày, hắn liên tục bị đánh bại, đành phải rút lửa lui về trong núi, dùng sức cố gắng chống cự. Chỉ là bây giờ hắn đã trở thành nỏ mạnh hết đà. Nếu như hắn không tìm ra được phương pháp đúng đắn để chống lại thì việc hắn bỏ mạng chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào một hướng, trong mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn khôn cùng:
"Đây là khí tức của đồng bào? Nếu như có thể nuốt hắn, vậy thì chắc chắn ta có thể nuốt chửng hết tất cả các tu sĩ Hóa thần này.”
...
"Ta chỉ là một tiểu cô nương đi hái nấm, một cái, lại thêm một cái...”
Ngay lúc này trong Hỏa Sát khu, Phương Trần vui vẻ mà lẩm bẩm. Theo từng câu niệm chú và phất tay của hắn, từng đóa Hỏa Sát liên tiếp bị hắn hấp thu không ngừng. Đây chính là lực áp chế thiên nhiên của Hỏa Sát Vương. Chỉ cần Hỏa Sát Vương còn ở đây, mấy thứ Hỏa Sát này chính là tiệc đứng của bản thân hắn!
Sau khi hấp thu một đóa Hỏa Sát, Phương Trần liền ngồi xếp bằng xuống, dùng công phu đem nó luyện hóa vào người. Nhưng mà mấy thứ này thực ra không hề có tí ích lợi gì cho tu vi của hắn hết, nó chỉ có thể giúp cho Hỏa Sát chi lực của hắn lớn mạnh hơn mà thôi. Điều này làm cho Phương Trần âm thầm oán hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận