Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 282 - Vận Khí

Thật là sống càng dài, thấy càng nhiều!
Hắn không biết những tu sĩ mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm các thấy qua tình huống này chưa...
Dù sao Tiền Vệ tự nhận hôm nay xem như mở rộng tầm mắt!
Đại Thừa đấu pháp, một cái Thiên Ma quật có trận pháp được tổ tiên gia trì phòng ngự, được các đời Đạm Nhiên tông duy trì đều bị hủy...
Cảnh tượng này, đổi lại một tên tu sĩ Hợp Đạo hoặc là Độ Kiếp ở đó, ít nhiều gì cũng phải chịu chút vết thương nhẹ.
Mà Phương Trần thân là tu sĩ Trúc Cơ, có thể còn sống sót trong hoàn cảnh đó đã đủ để khiến người sợ hãi rồi.
Nhưng...Làm sao còn có thể từ Trúc Cơ tầng bốn biến thành Trúc Cơ tầng chín chứ?
Lập tức, hắn chỉ có thể cười gượng nói:
"Như vậy, vậy vận khí của ngươi cũng thực không tồi."
Phương Trần cũng gượng cười phụ họa:
"Đúng vậy!"
An Huệ vẫn đang khiếp sợ thì càng gấp hơn:
"Ngô ngô ngô..."
Thời điểm Phương Trần đạp vào truyền tống trận, Dực Hung cũng theo nhảy xuống.
Lúc thấy Dực Hung cũng là Trúc Cơ tầng chín, Tiền Vệ đầu tiên là trầm mặc một lát, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt tràn đầy mê hoặc, thăm dò hỏi:
"Vận...vận khí sủng thú của ngươi cũng không tệ à?"
Phương Trần cười gượng nói:
"Ha ha, đúng vậy, vận khí của Dực Hung cũng được thông qua."
Tiền Vệ:
"Được rồi..."
Sau đó, lúc Tiền Vệ còn bưng bít miệng An Huệ phát động truyền tống trận, đặc biệt nói với Dực Hung:
"Dực Hung đúng không?"
Dực Hung lập tức đáp:
"Đúng, Tiền trưởng lão!"
Tiền Vệ lạnh lùng giọng cảnh cáo:
"Ngươi ở Đạm Nhiên tông mới có phần tu vi này, phải nhớ ơn Phương Trần, biết chưa?"
Sắc mặt Dực Hung phát khổ lên tiếng:
"Biết..."
Hắn biết Tiền Vệ tại sao lại đối đãi với mình như thế.
Là vì chuyện phá huyễn cảnh lần trước...
Sau đó, một vệt sáng lóe qua, Phương Trần và Dực Hung biến mất ở trong động quật.
Sau khi hai người biến mất không thấy, Tiền Vệ buông lỏng An Huệ ra, nhanh tay lẹ mắt phong bế lỗ tai của mình.
An Huệ giận không nhịn nổi rống to:
"Tiền trưởng lão, ngươi có phải quá phận rồi hay không? Vừa rồi ta chỉ là..."
Sau đó, sóng âm không lấy hơi không ngưng nghỉ dài đến một canh giờ khiến cả sơn động cũng bắt đầu chấn động...
...
Trong lúc Tiền Vệ đang bị tra tấn, bên này Phương Trần đã đến truyền tống trận trong Đạm Nhiên tông.
Bộ dạng của Truyền tống trận không khác mấy với lúc xuất phát, vẫn sáng ngời như ban ngày, bốn phía bàn đá dày đặc phù văn là bốn pho tượng chất cát hình người không mặt lẳng lặng đứng thẳng, khí tức vẫn làm lòng người sinh ra kính sợ như cũ.
"Bốn tượng cát..."
Phương Trần vừa nói, vừa đi ra sơn động.
Lúc này hắn mới phát hiện, bên ngoài sơn động có một người quen.
Thân thể mềm mại tinh tế, đầu to tròn trịa.
Tiểu Chỉ!
Lúc này, Tiểu Chỉ nửa ngồi lấy trên đất, đang nhìn nhau với một con mèo.
Sau khi Phương Trần ra ngoài, Tiểu Chỉ vô thức quay đầu, lập tức mừng rỡ quơ tay một cái:
"Phương Trần, ngươi trở về rồi sao?"
"Tại sao lại là ngươi?"
Phương Trần thấy Tiểu Chỉ, cười ha hả nói ra.
Tiểu Chỉ nói ra:
"Lão đại bảo ta tới tiếp ngươi đi Vân Lam Cảnh, nói có việc muốn tìm ngươi!"
Phương Trần nghe được Vân Lam Cảnh thì sững sờ, đây là địa phương nào?
Sau đó, hắn nói:
"Như vậy thì làm phiền ngươi."
"Đi theo ta đi."
Tiểu Chỉ tiến lên, dựa theo tư thế buổi sáng của họ, Tiểu Chỉ ôm lấy Phương Trần, Phương Trần ôm lấy Dực Hung, ba người hóa thành một vệt sáng, phóng tới chỗ sâu trong Đạm Nhiên tông.
Trước khi đến Vân Lam Cảnh, Tiểu Chỉ nói:
"Phương Trần, bây giờ ta mới biết, thì ra lão đại căn bản chưa quên thời gian Bách Phong Đại Hội!"
"Nhưng sở dĩ hắn nói như vậy, là vì để cho ta có cớ thúc dục ngươi đi ra ngoài!"
"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi."
"Nhưng ngươi cũng đừng trách lão đại, ta hỏi lão đại, hắn nói là tổ sư an bài..."
Phương Trần bị Tiểu Chỉ ôm vào trong ngực sững sờ nhìn chằm chằm cái cằm giấy trắng của đối phương, lập tức bừng tỉnh đại ngộ!
Khó trách Dư Bạch Diễm rõ ràng cho mình thời gian nghỉ ngơi, lại đột nhiên không hiểu ra sao gọi mình tranh thủ thời gian xuất phát...
Hiện tại, hắn xem như rõ ràng, xem ra là Lăng Tu Nguyên thấy Du Khởi đã đến Thiên Ma quật, thúc dục Dư Bạch Diễm gọi mình ra ngoài.
Mà Dư Bạch Diễm lại gọi chân chạy là Tiểu Chỉ, cho nên mới nói dối.
Sau đó, Phương Trần cười ha hả trấn an Tiểu Chỉ:
"Không có việc gì, Tiểu Chỉ, ta không trách ngươi."
"Đây không phải lỗi của ngươi."
Tiểu Chỉ lập tức mừng rỡ:
"Vậy là tốt rồi!"
...
Lúc Phương Trần rời khỏi nội môn.
Thời khắc này trên núi Xích Tôn, một tia sáng màu vàng đột nhiên xông lên mây xanh, vô số linh lực giống như trăm sông hợp thành biển, ào ào tràn vào một vị trí nào đó trên núi Xích Tôn.
Ngay sau đó...
Ông!
Bên trong núi Xích Tôn, âm thanh đồng loạt vang lên, tiếng gầm sắc bén phóng lên tận trời, ngay cả tầng mây cũng bị âm thanh lay động tán đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận