Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 408 - Một Ít Kiếp Lực

Phương Trần nắm lấy ngón giữa của Nhất Thiên Tam lắc lư vài cái, phát hiện cực kì cứng.
Phương Trần thấy thế thì cũng không dám phân thần, sợ không chú ý một chút sẽ dùng một chút sức lực, bẻ gãy hắn.
Phương Trần hỏi:
"Ngón tay này của ngươi có thể bẻ trở lại không?"
Nhất Thiên Tam thử một chút, sau đó bất đắc dĩ nói:
"Phương Trần, ta không thể, ta không khống chế được chỗ này!"
"Hay là ngươi lại cho ta một ít kiếp lực, ta thử xem có thể bẻ trở lại hay không!"
Phương Trần:
"..."
Nghĩ đến dáng vẻ suýt chết của Nhất Thiên Tam vừa rồi, hắn cũng không dám.
Nhưng bắt hắn một mực đối mặt với ngón giữa dựng thẳng của Nhất Thiên Tam, hắn cũng rất khó chấp nhận.
Nghĩ tới đây, Phương Trần lại lập lại chiêu cũ, phỏng theo kiếp lực vừa rồi, cho Nhất Thiên Tam một chút.
Ầm ầm...
Bạch!
Nhất Thiên Tam trong nháy mắt đã hóa đen.
Nhìn nhánh cây nhánh cây, Phương Trần thuần thục bôi máu lên, tẩy trắng giúp Nhất Thiên Tam.
Dực Hung thật vất vả thanh tỉnh lại, ngửi thấy được mùi máu lại bất tỉnh...
Sau khi Nhất Thiên Tam lại khôi phục như mới lần nữa, Phương Trần đang chờ ngón giữa của hắn gập trở lại.
Kết quả, Phương Trần cũng không nhìn thấy ngón giữa gập lại, ngược lại nhìn thấy một ngón tay khác của Nhất Thiên Tam đang chậm rãi dựng lên...
Một lát sau, ngón giữa và ngón trỏ của Nhất Thiên Tam đồng thời giơ lên!
"Đây là..."
Nhìn tư thế này, Phương Trần trầm mặc một lát.
"Hả?"
Chợt, Phương Trần ngẫm nghĩ, như vậy cũng được.
Chí ít đỡ hơn ngón giữa dựng thẳng!
Sau khi dày vò một hồi, thời khắc này Nhất Thiên Tam không còn là bộ dáng khô héo.
Rõ ràng là nhánh cây, lại có cảm giác mềm mại, mặt ngoài hiện ra màu sắc trắng như ngà voi.
Hơn nữa, chuyện trọng yếu nhất chính là thân thể của Nhất Thiên Tam tráng kiện hơn lúc trước không ít, đã có kích thước tương đương với cánh tay của người trưởng thành.
Tuy nhiên, dù cho phát sinh rất nhiều biến hóa, khí tức của Nhất Thiên Tam vẫn không có tiến triển gì, vẫn giống y như lúc trước, không có chút tu vi nào.
Phương Trần quơ quơ Nhất Thiên Tam, trong đầu nghĩ đến:
"Thật sự là củi mục mà!"
Sỡ dĩ hắn chỉ nghĩ trong lòng, mà không có nói ra, là vì hắn sợ Nhất Thiên Tam sẽ hỏi mình củi mục là cái gì.
Phương Trần lại hỏi:
"Nhất Thiên Tam, có ta tiếp tục cho ngươi kiếp lực hay không?"
Tuy nói hiện tại Phương Trần tạm thời không hiểu rõ kiếp lực có lợi ích gì cho Nhất Thiên Tam, nhưng Nhất Thiên Tam thật sự có thể dựa vào kiếp lực biến lớn, ngón tay còn có thể giơ lên, vậy đã nói rõ, kiếp lực hoàn toàn hữu dụng.
Trên thế giới này, đồ vật có thể có quan hệ với kiếp lực không có thứ nào không phải là đồ tốt!
Cho nên, Phương Trần quyết định tiếp tục đầu tư cho Nhất Thiên Tam, giúp hắn mở ra toàn bộ bàn tay.
Lại nói, Nhân Huyết Chí Tôn Bảo của hắn xem ra cũng có tác dụng với Nhất Thiên Tam, có khả năng giúp đỡ Nhất Thiên Tam chữa trị thương thế, giúp hắn tẩy trắng.
Cho nên, Phương Trần cũng không lo lắng kiếp lực sẽ tổn thương Nhất Thiên Tam!
Chỉ là, Phương Trần rất thất vọng.
Trước đó Nhân Huyết Chí Tôn Bảo mang đến cho Tiểu Hoa Vương không ít tu vi, nhưng mà tên Nhất Thiên Tam này sao lại không tăng dù một chút tu vi chứ?
Yêu thú có khẩu phần lương thực đỉnh cấp bực này, Nhất Thiên Tam vẫn phế như thế, thật sự là lãng phí!
Sau khi Phương Trần hỏi thăm, Nhất Thiên Tam lại hỏi:
"Ngươi làm như vậy có mệt lắm không?"
Phương Trần thấy thế, không khỏi bật cười, tên này còn biết quan tâm người!
Hắn sau đó nói ra:
"Không!"
Sau đó Nhất Thiên Tam nói:
"Vậy là tốt rồi!"
"Vậy phiền phức ngươi lại cho ta thêm một ít đi!"
Bạch!
Kiếp lực trong tay Phương Trần lóe lên một cái rồi biến mất, lại bắt đầu bôi máu tươi lên Nhất Thiên Tam màu đen.
Dực Hung che miệng, khó khăn ngẩng đầu:
"Trần ca, phải nghĩ đến cảm nhận của ta chứ..."
Phương Trần:
"Ngươi nhịn một chút, rất nhanh thôi."
Dực Hung chỉ có thể đập đầu xuống đất để ngăn cơn thèm.
Mà biến hoá tiếp theo của Nhất Thiên Tam khiến Phương Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi hắn thí nghiệm mấy lần, hai ngón tay dựng lên của Nhất Thiên Tam lại không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không thể lại nâng lên bất luận cái nào trong ba ngón tay khác.
Phương Trần dừng động tác lại, nghi ngờ nói:
"Ngươi không làm được sao?"
Nhất Thiên Tam trầm mặc một hồi, do dự nói:
"Ta quả thật không được, nhưng nếu như ngươi muốn ta làm được, ta cũng có thể thử lại lần nữa."
Phương Trần tái xanh mặt ngắt lời hắn:
"Im miệng."
Nhất Thiên Tam đàng hoàng không nói nữa.
Phương Trần chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ chuyển vận kiếp lực cho Nhất Thiên Ta nói:
"Ngươi có muốn xem thử công pháp tu luyện của yêu tộc một chút hay không?"
Ở yêu tộc, yêu thú có huyết mạch cường đại cũng không cần công pháp.
Tỉ như, Dực Hung!
Hắn không có khái niệm công pháp gì cả, đã có huyết mạch trên ngươi, hắn chỉ cần phụ trách hấp thu linh lực, linh lực sẽ vận hành dựa theo lộ tuyến hoàn mỹ thích hợp thân thể hắn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận