Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 128 - Chân Truyền

“Được rồi, nói chuyện chính thôi!”
Lăng Tu Nguyên hồi thần, hỏi:
"Chuyện của thú lao như thế nào rồi?”
Mục đích chủ yếu của hắn khi đến Lăng Vân Phong là ở bên con gái, nhưng mà hắn cũng muốn thuận tiện tìm Hoa Kì Dung để hỏi về chuyện của thú lao. Dù sao thì đối phương cũng là một trong những người chứng kiến, hỏi nàng cũng là chuyện bình thường.
“Đã giải quyết gần xong rồi. Thiêu đốt thọ nguyên, xé nát kẻ cầm đầu đã phá phong ấn thú lao, Du Xương- Du trưởng lão đã hồn bay phách tán...”
Hoa Kì Dung nói đến đây thì thở dài một hơi:
"Chỉ tiếc là tất cả cái đại yêu thú từ Hóa thần kì trở lên đều bị Dư Xương khống chế, tất cả các yêu thú đều mất hết lí trí, vì lập đại trận mà tử vong vô số. Đệ tử vô năng, mong sư tổ trị tội!”
“Không sao cả, cũng không phải lỗi của ngươi. Du Xương cũng xem như là lão nhân ở đây rồi, khi hắn ta mới đến Đạm Nhiên Tông ta còn điểm phát giúp hắn. Bây giờ hắn phản bội Đạm Nhiên Tông cũng là điều không ai ngờ tới! Còn về thú lao thì, ha ha, yêu thú có tu vi cao nhất ở đó cũng chỉ là mới vào Hợp Đạo, chưa phải là Độ Kiếp, cũng chỉ như con kiến mà thôi. Chút tổn thất nhỏ này chúng ta gánh chịu được.”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Sau này ta sẽ đi đến chiến trường tiên yêu bắt một ít về đây, để cho các ngươi lấy máu phối chủng mới là được rồi.”
“Vâng!”
Hoa Kỉ Dung gật đầu, đảng đá trong lòng nàng rơi xuống. Nàng xin bị trị tội là giả, nhưng còn muốn cầu Lăng Tu Nguyên ra tay là thật! Nhưng nàng cũng không thể đi yêu cầu những kẻ mà trong lòng chỉ có phi thăng chứ không còn gì nữa giúp đỡ được nên chỉ đành đi đường vòng. Cũng còn may! Mặc dù sư tổ thiên vị con gái, cũng thích đánh đố người khác, nhiều lúc làm người ta câm nín, nhưng mà hắn vẫn rất biết giúp đỡ đệ tử đấy!”
“Ngươi nói kĩ lại một lần nữa đi, rốt cuộc lúc đó sảy ra chuyện gì?”
Lăng Tu Nguyên hỏi. Hoa Kì Dung đáp:
“Là như thế này. Lúc đó Dư Xương khống chế hết tất cả thú yêu trong thú lao, làm cho bọn chúng mất hết lí trí, tự thiêu đốt thể xác, thọ nguyên, tinh huyết. Huyết Nhục Ma Bàn đại trận bao phủ cả Hải Quy đài, làm cho tất cả các nội môn trưởng lão đều không di chuyển được. Lúc đó Uyển Nhi đi tìm Lâm Vân Hạc trưởng lão nhờ giúp đỡ. Bởi vì nàng có thần niệm của ngươi bảo vệ, khi gặp phải yêu thú khí tức quá mạnh nó sẽ chủ động hóa thành kiếm để bảo vệ nàng, thế nên 3 con yêu thú ngăn cản Lâm Vân Hạc mới không dám làm gì nàng cả. Nhưng...”
Lăng Tu Nguyên cắt lời:
"Uyển Nhi không phát hiện ra thần niệm của ta chứ?”
Hoa Kì Dung đáp:
“Không có, nàng tưởng rằng đó là thần niệm của sư tôn Trương Hòa Phong trưởng lão.”
“Vậy thì được, ngươi nói tiếp đi.”
Lăng Tu Nguyên gật đầu.
“Nhưng tổn thất mà Ngưng Y phải chịu rất lớn. Khi nàng ấy đến Hải quy đài, phát hiện không có cách nào vào được, nàng liền dùng cách duy nhất có thể thông qua được là Đại Na Di Phù.”
Hoa Kì Dung nói:
“Cách này không chỉ tổn thất pháp bảo mà còn tốn rất nhiều tinh huyết!”
Vừa nói Hoa Kì Dung vừa âm thầm quan sát phản ứng của Lăng Tu Nguyên. Nhìn là biết nàng đang muốn xin thêm cho Khương Ngưng Y một cái Đại Na Di Phù nữa! Nhưng phản ứng của Lăng Tu Nguyên khác hoàn toàn so với dự đoán của Hoa Kì Dung. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống:
“Khương chân truyền này đang làm cái gì vậy?”

Lăng Tu Nguyên bất mãn nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì Đại Na Di Phù mà nàng có là do khi nàng mới nhập môn, Quỷ lão kiếm trèo ra từ Mộ kiếm tặng nàng đúng không. Cái này có thể giúp nàng nếu bị mắc kẹt ở nơi nguy hiểm nhất của yêu giới đều có thể quay về, thế mà nàng lại dùng mất rồi? Nàng thân là chân truyền, chẳng nhẽ lại không còn bảo vật nào có thể giúp nàng bảo vệ mạng sống hay sao? Thế mà nàng lại dám tùy tiện dùng mất bảo bối quý giá như vậy, chẳng nhẽ nàng không biết cái gì gọi là trân trọng hay sao?”
Lăng Tu Nguyên tức giận. Thứ có thể giúp cho cả tu sĩ cấp thấp cũng có thể phát huy được thần dị công năng thì có cái nào không phải là trân bảo? Mà Đại Na Di Phù chính là trân bảo trong hàng ngàn trân bảo. Thế mà Khương Ngưng Y lại dùng mất nó chỉ vì một lần yêu thú bạo động hoàn toàn có thể khống chế được trong nội môn, thế thì làm sao hắn có thể không tức giận cho được? Mặt Hoa Kì Dung biến sắc, trong lòng nàng thầm tự mắng bản thân tỏ ra thông minh hơi quá rồi! Mặc dù chắc chắn là Lăng Tu Nguyên sẽ không thật sự đi trách tội Khương Ngưng Y, nhưng bây giờ ấn tượng về Khương Ngưng Y trong lòng của Lăng Tu Nguyên đã bị tổn hại rồi, đây cũng không phải điều nàng mong muốn! Hoa Kì Dung vội nói:
“Xin sư tổ tha tội, đây không phải là lỗi của Ngưng Y, đây là do lỗi của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận