Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 113 - Câu Này Có Ý Gì

"Con nghiệt súc này hung hăng càn quấy cỡ nào!!!"
"Hắn thật ăn thịt người, triệt để nhập ma!"
"Sinh hắn, là lỗi của ta! Hiện tại mang hắn về Phương gia, miễn cho hắn ở Đạm Nhiên tông tiếp tục tai họa đệ tử khác!"
Nghe nói như thế, vẻ đắc ý trên mặt Dực Hung đột nhiên ngưng trệ, toàn bộ mặt hổ lập tức như hóa đá.
Trong lòng của hắn như có tiếng rớt lộp bộp, một cổ hàn ý tràn lan từ xương cụt đến toàn thân...
Trong đầu hổ chỉ lặp đi lặp lại quanh quẩn mấy chữ.
Sinh ra hắn! Sinh ra hắn! Sinh ra hắn!
Bờ môi của Dực Hung bắt đầu run rẩy...
Câu này có ý tứ gì?
Người này là cha Phương Trần sao?
Một giây sau.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Dực Hung ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trong lúc mơ hồ, chỉ có thấy được một gương mặt có tám chín phần tương tự Phương Trần!
Mắt Dực Hung tối sầm lại.
Xong!
Hình như thật sự mắng nhầm người!
Lại một giây sau, một pháp bảo có hình dáng cọng dây thừng, mang theo lực lượng không cách nào chống cự, trói buộc hắn cực kỳ chặt chẽ...
...
Dực Hung bị trói vô cùng khó chịu, sau cùng, hắn vẫn không nhịn được mở miệng, chỉ là không lại cầu xin tha thứ, mà nỗ lực đẩy trách nhiệm đo, nói:
"Bá phụ, ngài thả ta xuống đi..."
"Kỳ thật, cũng là lỗi của ngài, ngài gõ cửa hô to Phương Trần nghiệt súc, ta sao có thể nhường nhịn chuyện này?"
"Vừa rồi, nếu như ngài trực tiếp đẩy cửa vào, dù cho ta không biết các người, nhưng nhìn thấy khuôn mặt các người anh tuấn tiêu sái giống chủ nhân ta, há có đạo lý không nhận ra thân phận của các người?"
Phương Cửu Đỉnh lạnh lùng nói:
"Không đẩy cửa vào, là vì ta tôn trọng hắn, ta là tới thổ lộ tâm tình với nhi tử ta, không phải đến thẩm vấn phạm nhân."
"Đáng tiếc, hắn làm ta quá là thất vọng!"
Nói xong, trong mắt Phương Cửu Đỉnh lóe lên vẻ hiu quạnh rồi biến mất.
Nghe vậy, Dực Hung muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nói tiếp nữa.
Chỉ có thể ở lầm bầm một câu trong lòng:
"Được rồi, chịu đựng đi..."
Đúng lúc này.
"Sao lại các ngươi tới đây?"
Phương Trần rốt cục khoan thai tới chậm.
Sau khi vào cửa, Phương Trần trước tiên khẩn trương nhìn Dực Hung, phát hiện Dực Hung chỉ bị trói, mà trên thân không có chút thương thế nào, mới thở dài một hơi.
Xem ra tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ ngọc giản, chỉ là Dực Hung hoảng sợ, không phải hắn bị thương.
Sau đó, Phương Trần nhìn Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú đang ngồi trên chủ vị.
Hai người cũng là cha mẹ của hắn đời này kiếp này!
Nhưng nhìn thấy hai người, đáy lòng Phương Trần không tự chủ được sinh ra cảm giác lạ lẫm, kháng cự và hoảng sợ!
Lạ lẫm bắt nguồn từ chính Phương Trần!
Mà, kháng cự và hoảng sợ thì đến từ trí nhớ của nguyên chủ!
Trên đường Phương Trần chạy tới, hắn nhìn thoáng qua một chút trí nhớ khi nguyên chủ và phụ mẫu ở chung.
Hắn mới biết được, thì ra nguyên chủ từ một tuổi đã chưa bao giờ ở cùng phụ mẫu.
Hai mười mấy năm qua, một tiếng cha mẹ cũng chưa từng kêu lên!
Cho tới nay, nguyên chủ đều do đệ đệ và em dâu của Phương Cửu Đỉnh nuôi dưỡng lớn lên!
Nguyên nhân là vì như thế, nguyên chủ mới có thể sinh ra cảm giác kháng cự mãnh liệt và hoảng sợ đối với cha mẹ ruột.
Hết thảy chuyện này, chỉ vì từ nhỏ nguyên chủ rất khó nhìn thấy cha mẹ ruột!
Ngẫu nhiên có thể gặp mặt một lần, lại vì ngang bướng mà bị Phương Cửu Đỉnh quở trách.
Ôn Tú thật ra cũng rất thương hắn!
Thế nhưng, phần tình thương của mẹ ngắn ngủi này, hắn còn chưa tiếp nhận đã biến mất.
Hai người luôn luôn về Phương phủ một chuyến ngắn ngủi, lại lập tức rời đi!
Một thời gian sau, hắn chưa bao giờ có được bất kỳ tình yêu thương nào từ cha mẹ, nên cũng không muốn gặp lại hai người họ!
Sau khi đọc xong tất cả trí nhớ, Phương Trần trầm mặc, phiền muộn trong lòng, sau cùng chỉ phát ra một tiếng cảm thán...
Thật tốt!
Ngươi cũng không quen cha mẹ của ngươi!
Ta có thể quang minh chính đại không gọi cha!

Phương Trần là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, hắn thật sự không thể tiếp nhận chuyện đột nhiên có thêm một người cha trong tình huống không có chút nào chuẩn bị nào.
Nhưng lúc này có lý do có thể không cần gọi cha, hắn hiển nhiên rất vui vẻ!
Sau khi Ôn Tú nhìn thấy Phương Trần xuất hiện, nàng cũng ngẩn ngơ khi thấy con trai vậy mà ẩn giấu vẻ xa cách lạ lẫm tỏ vẻ hỏi thăm.
Thời khắc này, ánh mắt nàng nhìn thẳng, ngốc trệ đến mức tựa như là một phàm nhân!
Mà Phương Cửu Đỉnh cũng trầm mặc.
Thấy hai người không nói lời nào, Phương Trần thừa cơ chạy đến bên cạnh Dực Hung, mở trói cho đối phương.
Hắn không sợ Phương Cửu Đỉnh tức giận!
Tuy nói hắn cũng không rõ ràng vì sao đối phương lại đột nhiên tới chỗ này.
Nhưng mà, nếu đối phương thật muốn áp dụng gia pháp với hắn, hắn sẽ trực tiếp gọi người...
Tuy nhiên, Phương Trần vừa bắt đầu cởi trói, mới nhớ tới đây là pháp bảo, liền căng thẳng trong lòng.
Chỉ sợ mình mở không ra!
Nhưng lúc này.
Phương Cửu Đỉnh lại phất phất tay.
Dây thừng lập tức buông lỏng.
Phương Trần vui vẻ, lập tức ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận