Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 416 - Việc Này Rất Vất Vả

Phương Trần nhướng mày nói:
"Vậy họ nói gì?”
Trương Thiên ấp a ấp úng đáp:
“Ách…cái này…họ chỉ...”
Phương Trần nói:
“Không sao đâu, ngươi cứ nói sự thật đi, nếu không thì để ta tự mình ra ngoài hỏi thăm cũng được.”
Trương Thiên thấy thế, đành phải cười gượng nói:
“Trước lúc ta phái người đi nói giúp, làm cho danh dự của sư huynh tốt lên, tất cả mọi người đều rất sợ hãi. Họ đều nói bây giờ ngươi có thể gia nhập Xích Tôn sơn như vậy thì chắc chắn là do Phương gia đã âm thầm ở sau lưng ngươi sau lưng ngươi giúp đỡ rất nhiều! Lúc đó, tất cả mọi người chỉ mong muốn đừng đắc tội với ngươi mà thôi...”
Lời này của Trương Thiên vừa kiềm chế vừa dịu dàng. Nhưng trên thực tế, đoạn thời gian trước, trước mà Trương Thiên còn chưa có hành động gì cả, rất nhiều đệ tử nội môn đã muốn thanh tu, sống không tranh đấu. Thậm chí có người còn trực tiếp tiếp nhận vài nhiệm vụ đi lịch luyện. Tất cẩ họ chỉ cầu mong trong khoảng thời gian này có thể tránh được Phương Trần. Cũng có người bắt đầu nguyền rủa Xích Tôn sơn, nói Dư Bạch Diễm bị mờ mắt, nói chúng tổ sư tu đạo nhập ma sao, tại sao lại để cho loại người này vào Xích Tôn sơn, tất cả đều bị điên rồi sao, vân vân...Nhưng những điều này hắn không thể tùy tiện nói lung tung được! Sau đó, Phương Trần liền chấm dứt cuộc đối thoại với Trương Thiên. Trước khi đi, hắn dẫn theo Trương Thiên đi đến đan phường, chọn một bình đan dược Trúc Cơ kỳ mang đi theo.
Đợi sau khi Trương Thiên mặt mày hớn hở rời khỏi động phủ của Phương Trần, hắn liền vội vàng rời khỏi Xích Tôn sơn, sau đó vội vã liên lạc với phụ thân của mình, yêu cầu tra hỏi xem liệu người của Trương gia đến tiếp xúc với Phương gia, có hành vi gì không đúng hay không...Sau khi Phương Trần tiễn Trương Thiên đi, Dực Hung cùng Nhất Thiên Tam đang ngâm mình trong suối nước nóng. Bên cạnh đó còn có trứng Yêu Tổ đang nằm ở bên cạnh. Hiển nhiên là lúc này Dực Hung đang tính toán muốn nghỉ ngơi một lát, làm giảm bớt phần nào mệt mỏi trên suốt một chặng đường dài, sau đó liền đi tu luyện. Tuy rằng khi họ ở Hổ Nha sơn không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng tinh thần của Dực Hung vẫn bị căng thẳng hai ngày nay. Thế nên tất nhiên hôm nay hắn phải được nghỉ ngơi rồi.
“Các ngươi tiêu dao tự tại thật đấy.”
Phương Trần đi đến bên hồ nước nóng, bĩu môi. Dực Hung thả mình trôi nổi trên mặt nước, hắn nói:
“Ngươi nói thế là sai rồi. Nhìn thì có vẻ như ta tiêu dao tự tại thế thôi, nhưng kì thực ta còn phải hao phí công sức để nổi được trên mặt nước nữa đó. Việc này rất là vất vả.”
Nói xong, hắn liền nở một nụ cười hời hợt. Phương Trần tỏ vẻ không có ý kiến gì với lời nói của hắn ta cả, nhưng nụ cười của Dực Hung làm cho Phương Trần cảm thấy thật sự cực kì hèn hạ. Hắn liền dùng một tay ấn Dực Hung vào trong suối nước nóng:
“Vậy thì ngươi chìm xuống cho ta!”
Ùm! Từ vị trí của Dực Hung, từng chuỗi bong bóng nước nổi lên:
“Ọc ọc ọc...”
Nhất Thiên Tam ở bên cạnh thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó hắn ta nhịn không được hỏi:
“Phương Trần, ta không cảm thấy vất vả, nhưng ta có cần cũng chìm xuống hay không?”
Phương Trần có chút không hiểu được logic của hắn ta, hắn nghi hoặc nói:
“Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Nhất Thiên Tam tỏ ra cực kì chân thành nói:
“Vì Dực Hung nói hắn rất vất vả, ngươi liền bắt hắn chìm xuống. Nếu vậy thì ta không vất vả, vậy thì có phải là ta không cần chìm xuống giống Dực Hung hay không?”
Phương Trần:
“...Ngươi cứ ngâm mình như thế này đi!”
"Được!”
Nhất Thiên Tam tạm thời không thay đổi tư thế của mình, ngoan ngoãn nằm ngâm mình trong suối nước nóng. Một lát sau, Dực Hung thấy Phương Trần thật sự không chịu buông tay, thế là hắn ta đành phải không phát ra tiếng kêu thảm thiết giả vờ bị chết đuối nữa, mà là bắt đầu ngủ. Phương Trần tức đến mức bật cười, hắn trực tiếp vớt tên này ra, ném lên nóc nhà phơi nắng. Sau đó, Phương Trần ngồi xuống bên cạnh suối nước nóng, hắn sai bảo Dực Hung đi chuẩn bị điểm tâm trái cây. Đúng ra Dực Hung vốn không muốn đi, nhưng sau khi Phương Trần ném một bình trà hoa của Tiểu Hoa Vương ra, Dực Hung liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Đợi đến khi Dực Hung rời đi, Phương Trần vừa phơi nắng dưới ánh nắng ấm áp của Xích Tôn Sơn, vừa bắt đầu kiểm tra Độ ách thần binh. Từ lúc hắn đột phá đến kim đan tam phẩm ngay trước mặt Du Khải, hắn liền nghĩ muốn kiểm tra lại một chút.
Nhưng vì Tiêu Thanh bỗng nhiên lại đột ngột sảy ra chuyện, Phương Trần liền quên mất chuyện này. Làn khói màu đỏ bốc lên, một thanh kiếm nhỏ màu đen được Phương Trần lấy ra khỏi Khải giáp thần tướng. Phương Trần kiểm tra một chút, sau đó hắn gật nhẹ đầu. Dung lượng dung nạp của Độ Ách thần binh đối với kiếp lực cực hạn đã được mở rộng! Quả nhiên là như thế! Theo như những gì mà hắn và Lăng Tu Nguyên nghĩ, thực lực của Khải giáp thần tướng càng mạnh thì dung lượng Độ Ách thần binh có thể dung nạp kiếp lực càng nhiều. Như vậy, chỉ cần hắn có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, thì hắn liền có thể giúp Phương Quang Dự rút kiếp lực với tốc độ càng nhanh! Phương Trần tỏ ra cực kì hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận