Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 35 - Sống Sót

Phương Trần nhìn Khương Ngưng Y. Lúc này hắn không biết nên đối xử với Khương Ngưng Y như thế nào.
Muốn hắn mở miệng nói lời nhục nhã như vừa rồi, thật sự cảm thấy có lỗi với cô gái nước mắt.
Nhưng mà bảo hắn nhiệt tình đáp lại, hắn lại tham sống sợ chết...
Ài. Được rồi. Mạng trọng yếu!
Hắn không muốn bị nàng sát phu chứng đạo!
Cuối cùng, hắn chỉ có thể trầm mặc gật gật đầu.
Lúc này, Hoa Kỳ Dung đi lên phía trước, ý vị sâu xa nhìn Phương Trần:
"Phương Trần, xem ra là ta đánh giá thấp ngươi."
"Vốn dĩ ta cho là ta sẽ không tới kịp, không nghĩ tới ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, còn có thể đánh bại yêu hổ này."
Nàng thầm nghĩ trong lòng...
Tiểu tử giỏi lắm, khí tức hùng hồn cường hãn mà lại có uy thế, không phải Luyện Khí tầng chín, mà chính là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Đến cùng là con cháu xuất thân từ Phương gia, lại có pháp bảo ẩn giấu khí tức bực này, thậm chí ngay cả ta cũng suýt bị lừa!
Đáy lòng Hoa Kỳ Dung đã nhận định trước đó Phương Trần thông qua pháp bảo che lấp khí tức, để cho nàng nghĩ lầm đối phương chỉ có Luyện Khí tầng chín.
Phương Trần thi lễ một cái:
"Hoa trưởng lão, ngài quá khen, ta biết ngài sẽ đến cứu ta, mới cố gắng hết sứ kiên trì."
"Nếu không phải nhờ ngài, với tu vi của ta, chỉ sợ ta sớm đã từ bỏ chống cự, nghển cổ đợi giết."
"Bây giờ, ngài giúp ta thoát hiểm khỏi miệng hổ, ta cần phải cảm tạ ân cứu mạng của ngài mới đúng!"
Hoa Kỳ Dung cười như không cười chỉ chỉ Dực Hung bị trói chặt ở phía xa, nói ra:
"Ngươi cảm thấy thế này gọi là thoát hiểm khỏi miệng hổ à? Ngươi đang nói đùa sao?"
Phương Trần vội ho một tiếng, không có xấu hổ chút nào.
Nịnh nọt Hoa Kỳ Dung thì sao chứ?
Hoa Kỳ Dung ngắt lời hắn.
"Đủ rồi, đây là năng lực của ngươi, không cần đẩy đến trên người ta."
"Có thể đánh bại yêu hổ, đại biểu năng lực chiến đấu của ngươi cực mạnh, mà đối thủ lại là yêu hổ này...Chậc, đây cũng không phải là chuyện Thiên Đạo Trúc Cơ tầm thường có thể làm được."
"Còn có, có thể sống sót trong trận pháp âm Dương lô này, đủ để chứng minh năng lực trận pháp của ngươi vượt quá tưởng tượng của ta."
"Thâm tàng bất lộ, điệu thấp khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng không nên quá độ, biết không?"
Lúc này, Phương Trần mới im miệng không nói lời nào.
Mà Khương Ngưng Y ở một bên nghe vậy bỗng nhiên khẽ giật mình, lập tức trong mắt đẹp hiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy!
Nàng đã hiểu!
Nàng đã hiểu tất cả!
Lúc này, một tiếng nói kinh ngạc truyền đến từ đằng xa.
"Sư huynh, sư huynh, ngươi không sao chứ?!"
Ba người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Thanh đang chạy tới.
Ở sau lưng nàng là Lăng Uyển Nhi.
"Ta không sao, nhờ có Hoa trưởng lão cứu viện kịp thời."
Phương Trần cười nói.
Lời này lại rước lấy sự khinh thường của Hoa Kỳ Dung.
"Vậy là tốt rồi..."
Tiêu Thanh và Lăng Uyển Nhi nghe vậy bèn thở dài một hơi.
Vừa rồi nàng ở trong suối nước nóng tắm thuốc, kết quả phát hiện vị trí của Phương Trần truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, chợt cảm thấy không ổn nên cũng vội vàng chạy tới.
Đang trên đường tới còn gặp được Lăng Uyển Nhi.
Mà trông thấy Tiêu Thanh đến, Hoa Kỳ Dung lại sững sờ, tại sao trên người đứa nhỏ này có thể có khí tức của Toái Ngọc đan do mình luyện chế?
Nàng đã bao nhiêu năm không cung cấp Toái Ngọc đan cho tông môn rồi?
Nhưng lúc này, nàng nhìn Phương Trần dường như hiểu rõ cái gì, có chút dở khóc dở cười. Ánh mắt nhìn Phương Trần cũng trong lúc vô tình trở nên càng nhu hòa...
Khó trách!
Thì ra là thế.
"Tốt, Phương sư huynh của các ngươi không sao, cho hắn thời gian nghỉ ngơi đi, đại chiến một trận, khó tránh khỏi có chỗ tổn thương, ta lưu lại trông chừng hắn, ba người các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Hoa Kỳ Dung nói.
"Vâng!"
Lăng Uyển Nhi cùng Tiêu Thanh đến chậm vốn muốn nói gì đó, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Còn Khương Ngưng Y, vừa rồi nàng vẫn không có mở miệng quá nhiều, giờ phút này cũng không nói một lời, chỉ nhìn thoáng qua Phương Trần, rồi quay người rời đi.
Cái nhìn này cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tóm lại Phương Trần nhìn mà lo lắng...
Sau khi mọi người đi rồi, Phương Trần nhìn Hoa Kỳ Dung còn đứng ở trước mặt mình, ánh mắt hắn không dám dừng lại quá lâu ở trên thân thể mêm mại với đường cong mỹ lệ của nàng, cúi đầu nói:
"Hoa trưởng lão, không biết ngài ở lại đây có chuyện gì?!"
Hoa Kỳ Dung cười như không cười nhìn hắn.
"Ngươi biết ta không phải là vì trị liệu ngươi mới ở lại đây ư?"
"Nếu như ngài không có chuyện gì, hẳn là nhìn ra được ta không có chuyện gì."
Phương Trần nói.
Một trưởng lão cũng không tệ đến nổi nhìn ra không ra trạng thái bản thân là toàn thịnh.
Hoa Kỳ Dung bị nói mà sửng sốt, sau khi phản ứng mới cảm giác mình giống như bị Phương Trần âm dương quái khí chửi xéo một hồi.
Nàng trừng mắt nhìn Phương Trần, lười nhác tính toán:
"Ta ở lại đây là vì xử lý chuyện của yêu hổ này với ngươi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận