Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 25 - Đừng Có Ăn Nói Linh Tinh

"Hóa ra mọi chuyện là như vậy à?”
Hoa Khỉ Dung sau khi nghe mọi chuyện thì ngơ ngác mất một lúc. Mặc dù tuổi tác của nàng đã cao rồi, cũng sẽ không cảm động trước hành động của Phương Trần, nhưng mà trong lòng nàng cũng cảm thấy kính nể vì hành vi của hắn. Khi nàng ở tuổi của Phương Trần, nàng còn đang cuồng vọng kiêu ngạo vì thiên phú của bản thân, làm gì còn có tâm tư nào suy nghĩ cho sư huynh sư đệ.
Bây giờ, Phương Trần thân là người có tài nhưng lại sẵn sàng ở trong bóng tối nhẫn nhục vì sư đệ, điều này càng làm cho nàng có thiện cảm với hắn hơn rất nhiều. Hoa Khỉ Dung nghĩ tới đây thì bật cười:
"Tên nhóc này cũng thật thú vị...Đợi một chút!”
Sau khi cảm thán về Phương Trần xong, bỗng nhiên Hoa Khỉ Dung nhớ ra một chuyện. Sắc mặt của nàng bỗng chốc cứng đờ lại. Nếu như vậy thật thì khi nãy nàng chê bai tên đệ tử có tư chất kém cỏi nhất của Đạm Nhiên tông, không phải là nàng đang chế nhạo hắn hay sao? Bản thân nàng lại chế nhạo hắn những hai lần? Bao nhiêu năm sống trên cuộc đời, lần đầu tiên nàng cảm thấy được cái gì gọi là xấu hổ.
“Hoa trưởng lão?”
Lúc này, Khương Ngưng Y thấy biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Khỉ Dung lúc trắng lúc xanh, lại còn im lặng mất một lúc lâu nên nàng thử hỏi.
“A?”
Hoa Khỉ Dung giống như người trong mộng vừa tỉnh dậy, nàng vỗ vỗ mặt mình rồi đáp:
“Ừ, ta biết rồi.”
Nàng nhìn về phía Lăng Uyển Nhi:
“Ngươi lên trước đi.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Lăng Uyển Nhi đứng dậy.
“Ta nói rõ cho ngươi hiểu, lần này ta trừng phạt ngươi là để ngươi có thể tự mình cảnh tỉnh, không phạm phải sai lầm như thế một lần nào nữa.”
Nàng trừng mắt nhìn Uyển Nhi:
“Còn dám làm hại người khác ở trong trận pháp của ta nữa, ngươi thật sự cho rằng Âm Lâm không khởi động thì ta sẽ không biết chuyện gì hết hay sao?”
Khi Âm Lâm vừa được khởi động, mọi chuyện sảy ra ở đây nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Lăng Uyển Nhi hơi xấu hổ. Hoa Khỉ Dung lại nói:
“Kể cả Phương Trần có là một kẻ đại gian đại ác, dù hắn có là loại người gì đi chăng nữa thì ngươi cũng không được làm thế với hắn. Nếu như ngươi thật sự muốn báo thù cho Tiêu Thanh thì sao ngươi không kiên nhẫn hơn một chút, chờ cho Phương Trâng vào nội môn rồi hẵng thách đấu với hắn?”
Trong môn quy có quy định ngoại môn đệ tử và nội môn đệ tử không được gia đấu, tránh cho việc lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn bắt nạt nhỏ.
“Là do…do ta cảm thấy hắn tu luyện 10 năm cũng không lên được trúc cơ, ta sợ đợi thêm nữa thì ta sẽ lên tu vi Kim đan mất, mà hắn vẫn là Luyện Khí, vậy thì chẳng phải ta càng không thể báo thù hay sao?”
Uyển Nhi giải thích. Hoa Khỉ Dung:
“...”
Nàng bị lời nói của Lăng Uyển Nhi làm cho trầm mặc. Mặc dù lời của nha đầu này nói là do nàng mạnh miệng mà thôi, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại, mặc dù Phương Trần là một người che giấu tu vi thật, nhưng hắn cũng chỉ có tu vi Luyện Khí cửu phẩm. Đây còn là do hắn đã ăn không biết bao nhiêu linh đan diệu dược rồi. Nếu như vậy thì lời của Lăng Uyển Nhi nói cũng không phải là không có lí.
"Đừng có ăn nói linh tinh.”
Hoa Khỉ Dung chợt nhận ra hình như nàng đã bị Lăng Uyển Nhi ảnh hưởng rồi, nàng trừng Lăng Uyển Nhi:
“Dù sao thì sự việc lần này cũng không được tiết lộ ra ngoài, mà ngươi, sau lần này nhớ để ý Phương Trần một chút, xem hắn cần gì rồi đền bù cho hắn. Đúng ra môn quy sẽ phạt ngươi bồi thường Linh thạch, gánh chịu khổ dịch. Những thứ này ngươi đền bù lại cho Phương Trâng đi, hiểu không?”
Lăng Uyển Nhi ngoan ngoãn đáp:
"Dạ hiểu ạ.”
Thấy vậy, khuôn mặt Khương Ngưng Y cuối cùng cũng thả lỏng, khuôn mặt cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa.
“Xuống đi.”
Hoa Khỉ Dung phất phất tay như đuổi ruồi.
“Vâng.”
Hai người lui xuống.
"Thoải mái thật đấy, ở đây còn có suối nước nóng tư nhân nữa.”
Lúc này Phương Trần vừa ngâm nước xong, toàn thân bốc khói đi lên bờ. Ánh Quang hồ có suối nước nóng công cộng, mà trong viện hắn cũng có suối nước nóng cá nhân. Tắm suối nước nóng này giống như ngâm thuốc từ thiên nhiên vậy, trong dòng nước có khí tức của Linh dược mà Đạm Nhiên tông trồng trên Ánh Quang hồ, thế nên rất có ích cho sứ khỏe.
Nếu như tắm lâu dài cũng rất có lợi cho người tu luyện nâng cao tu vi. Đây cũng là phúc lợi mà Đạm Nhiệ tông dành cho các đệ tự ngoại môn mới tới. Nếu là đệ tử đã Trúc cơ nhập nội môn còn không được hưởng thụ phúc lợi như vậy. Sau khi thay đồ xong, Phương Trần dùng thuật Liễm tức để giấu tu vi thật đi.
Lúc tắm xong Phương Trần có kiểm tra thử xem bản thân mới học thêm được thuật pháp gì thì hắn phát hiện ra mình học được thuật Liễm tức. Đây là thuật pháp do chính nguyên chủ khổ luyện mà ra. Thuật Liễm tức mà nguyên chủ tu luyện được mạnh đến nghịch thiên, so với thuật Liễm tức mà Tiêu Thanh học được còn mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận