Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 428 - Phương Phương

Lúc này, Nhất Thiên Tam lại nói:
"Vậy ta muốn đặt tên mụ cho mình được không? Các ngươi đều là dùng chữ thứ nhất trong tên làm tên mụ, vậy ta gọi là...Nhất Nhất?"
Khương Ngưng Y mỉm cười:
"Nhất Nhất, chào ngươi."
Nhất Thiên Tam cũng rất vui vẻ:
"Khương Khương, chào ngươi!"
Phương Trần bĩu môi, không nói chuyện, kỳ thật hắn cảm thấy Nhất Thiên Tam càng tốt hơn.
Lúc này, Nhất Thiên Tam lại hỏi Phương Trần:
"Phương Trần, ta có thể gọi ngươi là Phương Phương không?"
Phương Trần nghe vậy thì như là gặp phải quỷ, toàn thân đều để lộ ra bộ dạng kháng cự:
"Không thể, vì sao ngươi lại gọi ta như vậy?"
Nhất Thiên Tam hỏi:
"Bởi vì, không phải gọi tên mụ đại biểu cho bằng hữu tốt sao?"
Phương Trần không đổi sắc mặt nói:
"Tên mụ của ta không phải Phương Phương."
Nhất Thiên Tam nghi hoặc hỏi:
"Như vậy tên mụ của ngươi là cái gì? Trần Trần sao?"
Phương Trần:
"...Không nên ác tâm như vậy, tên mụ của ta cũng là Phương Trần."
Nhất Thiên Tam bừng tỉnh đại ngộ:
"Ồ! Thì ra tên và tên mụ cũng có thể giống nhau sao? Vậy ta đã hiểu!"
Sau khi Nhất Thiên Tam ghi lại thứ kiến thức không nhất định sẽ hữu dụng này xong, hắn lại tiếp tục suy một ra ba hỏi thăm:
"Như vậy Dực Hung thì sao? Tên mụ của hắn là Dực Dực, hay là Hung Hung, hay cũng giống như ngươi."
Phương Trần thuận miệng qua loa nói:
"Tên mụ của hắn là Dực Mưu."
Nhất Thiên Tam lại tăng thêm kiến thức:
"Thì ra là thế! Tên mụ còn có thể là tên khác..."
Lúc Nhất Thiên Tam đang học tập, Phương Trần đã ngồi xuống cùng Khương Ngưng Y.
Khương Ngưng Y tiện tay đặt Yên Cảnh ở trên mặt bàn mà Nhất Thiên Tam đang đứng.
Lúc hai người dự định tiếp tục nói chuyện trời đất.
Nhất Thiên Tam đột nhiên nhìn Yên Cảnh, tò mò hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
Khương Ngưng Y thấy thế thì nhịn không được cười khẽ.
Nhất Thiên Tam tuy có vẻ hơi thiên chân vô tà, nhưng lại thật sự là một thụ yêu yêu quý giao hữu, đối xử với thế giới bằng thái độ hữu hảo và chân thành.
So sánh với những tiền bối thụ tinh chỉ muốn đuổi người ra khỏi vườn hoa cỏ mà nàng từng thấy, thái độ của Nhất Thiên Tam với con người thật sự tốt hơn rất nhiều!
Sau đó, Khương Ngưng Y đang định tự giới thiệu cho phi kiếm của mình.
Ai ngờ, sau khi Nhất Thiên Tam nói xong, bên ngoài hắn bỗng nhiên lóe qua một tia sáng nhàn nhạt, ngay sau đó hưu một tiếng bay ra từ bên ngoài thân thể Nhất Thiên Tam, hóa thành ánh sáng, ngay sau đó lại hoà vào bên trong Yên Cảnh bằng tốc độ mà ai cũng không kịp phản ứng.
Tình cảnh này, rơi vào trong mắt Phương Trần và Khương Ngưng Y, lập tức khiến sắc mặt hai người đại biến.
"Tình huống như thế nào?"
Phương Trần kinh ngạc.
Đây chính là phi kiếm của Khương Ngưng Y, Nhất Thiên Tam làm cái gì với nó? !
Nếu thanh phi kiếm bị hư thì sao bây giờ?
Khương Ngưng Y cũng kinh ngạc, đây chính là phi kiếm của mình, sát tính cực nặng.
Nếu bị dọa đến mức một kiếm bay ra ngoài chặt Nhất Thiên Tam thành hai khúc thì sao bây giờ?
Nhưng trong lúc hai người lo lắng.
Yên Cảnh lại đột nhiên hơi ra khỏi vỏ, chỉ lộ ra gần nửa đoạn lưỡi kiếm sáng như tuyết, lúc lưỡi kiếm nhô ra, trong đó đồng thời truyền đến một âm thanh hời hợt:
"Ta tên là Yên Cảnh."
Khương Ngưng Y thấy thế thì đồng tử co rụt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi:
"Chuyện này? !"
Đây là kiếm linh của Yên Cảnh ra đời ư? !
Nhưng...
Sư phụ rõ ràng đã nói với mình, bây giờ tuy Yên Cảnh đã có linh tính, nhưng nếu muốn sinh ra kiếm linh chính thức, ít nhất còn cần 50 năm tế kiếm, dưỡng kiếm.
Hơn nữa, chuyện 50 năm có thể xuất hiện kiếm linh, còn là trong tình huống vận khí vô cùng tốt mới xảy ra.
Nhưng bây giờ...
Sao dưới một tia sáng của Nhất Thiên Tam, Yên Cảnh lại xuất hiện kiếm linh rồi?
Chuyện này không khỏi quá mức kinh người!
Mà Phương Trần cũng khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
Lúc trước Khương Ngưng Y từng nói với hắn, linh tính của Yên Cảnh đã dần dần đủ, còn từng biểu đạt ý nghĩ muốn được ra ngoài hít không khí với Khương Ngưng Y.
Cho nên, hắn cũng biết kiếm này sẽ sinh ra kiếm linh!
Nhưng...
Theo tình cảnh trước mắt, rất hiển nhiên, là Nhất Thiên Tam đẩy nhanh quá trình thành thục của Yên Cảnh!
Chuyện này khiến Phương Trần cảm thấy cực kỳ thật không thể tin được.
Thì ra, Nhất Thiên Tam, hình như thật sự có tác dụng!
Nhất Thiên Tam không có phát hiện hai người khiếp sợ, chỉ vui vẻ nói với Yên Cảnh:
"Yên Cảnh, chào ngươi."
Giọng điệu của Yên Cảnh vẫn hời hợt như cũ:
"Chào ngươi! Nhất Thiên Tam!"
Nhất Thiên Tam lại là tò mò hỏi:
"Ta còn chưa có tự giới thiệu đâu, vì sao ngươi biết ta tên là Nhất Thiên Tam?"
Yên Cảnh trả lời:
"Vừa rồi ta nghe được!"
"Thì ra là thế."
Nhất Thiên Tam bừng tỉnh đại ngộ, chợt nói:
"Vậy chúng ta có thể trở thành bạn bè không? Nếu chúng ta là bạn tốt, ngươi sẽ có thể gọi tên mụ của ta: Nhất Nhất."
"Ta cũng có thể gọi tên mụ của ngươi...Ừm, Yên Cảnh, tên mụ của ngươi là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận