Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 166 - Người Chính Trực

Phương Trần nghe xong ngẩn người. Hóa ra là như thế. Nhưng... rốt cuộc bản thân hắn là cái thứ gì mà lợi hại đến vậy? Vì sao vận khí chi tử phải có được hắn thì mới có thể cứu thế giới? Mà bản thân hắn nếu lợi hại như vậy, thì tại sao đến việc tu luyện cũng không làm được? Chẳng nhẽ bản thân hắn bắt buộc phải chết ở trong tay vận khí chi tử thì mới được xem như là có ích, mới có thể cứu thế giới hay sao? Đột nhiên hắn lại có suy nghĩ muốn làm một bông pháo hoa rực sáng là như thế nào vậy?
Nghĩ đến đây, Phương Trần vội lắc đầu. Hắn phải vứt bỏ suy nghĩ này đi. Trong lòng hắn thầm nghĩ tại sao bản thân lại bị tẩy não thành công rồi thế này? Không được. Hắn không thể hy sinh chính mình được. Hắn vẫn muốn lấy được lỗi của hệ thống, tu luyện Thần thể thượng cổ, tiếp tục nâng cao năng lực của chính mình. Tiếp theo, trong lòng Phương Trần thầm hỏi:
“Hệ thống, khi nào thì giới kiếp buông xuống? Ta muốn cùng Tiêu Thanh hẹn một trận sinh tử đấu ở ngay trước khi giới tiếp đến. Như thế thì ta mới có thể chết trong tay hắn, trở thành một người vừa cao thượng vừa vĩ đại.”
Nếu không thể rời đến một nghìn tỉ năm sau, vậy thì hắn sẽ chuyển cái lỗi của hệ thống này đến trước khi rời kiếp buông xuống. Phương Trần vừa hỏi xong, hệ thống lập tức trả lời:
Thời gian giới kiếp buông xuống cực kỳ quan trọng, không thể quyết định. Còn về việc ký chủ muốn giúp đỡ Tiêu Thanh, hệ thống cảm thấy cực kỳ cảm động. Nhưng kí chủ cũng không cần cố gắng sắp xếp trận sinh tử đấu nữa, hệ thống đã nghĩ ra cách giúp Tiêu Thanh rồi.”
Phương Trần nghi hoặc:
"Cách gì cơ?”

Hệ thống nói:
Kiểm tra vận khí chi tử: Tiêu Thanh. Tốc độ tăng tu vi của Tiêu Thanh quá chậm, mời kí chủ giúp đỡ Tiêu Thanh thôn phệ Tiêu Dao tôn giả.”
Phương Trần:
“?”
Bảo bản thân hắn giúp đỡ Tiêu Thanh thôn phệ Tiêu Dao tôn giả? Đây không phải là hành động mưu sát sư phụ hay sao? Hệ thống trâu bò thật đấy. Chỉ có hệ thống ngươi mới dám nghĩ ra những điều như vậy. Chưa nhắc đến việc Tiêu Thanh có đồng ý tự mình xử lý chính sư tôn của mình hay không, kể cả là Tiêu Thanh có đồng ý thì Tiêu Dao tôn giả mạnh như vậy, Phương Trần tin rằng kể cả bản thân hắn cùng Tiêu Thanh bắt tay nhau cũng không đánh nổi Tiêu Dao tôn giả. Chưa kịp mưu sát sư phụ thì họ đã chết rồi. Hệ thống tiếp tục nói:
Tiêu thanh là người chính trực, trong lòng mang chính nghĩa, tất nhiên là sẽ không đồng ý thôn phệ sư tôn rồi. Mời kí chủ vì giúp đỡ Tiêu Thanh mà trước tiên hãy dạy bảo hắn Thôn Linh đạo pháp, sau đó trợ giúp hắn làm suy yếu sức mạnh của Tiêu Giao tôn giả! Kí chủ hãy làm những việc như dẫn dắt ma tu, để họ công kích Tiêu Giao tôn giả. Hoặc là...Đợi đến khi Tiêu Giao tôn giả suy yếu đi kha khá, sắp tử vong thì kí chủ hãy ép Tiêu Thanh sử dụng Thôn Linh đạo pháp, giúp Tiêu Thanh thôn phệ sức mạnh của Tiêu Giao tôn giả. Đợi sau khi tu vi của Tiêu Thanh tăng lên, mời kí chủ nói ra hết chân tướng mọi việc, nói rõ rằng Tiêu Dao tôn giả là do kí chủ hại chết. Việc này sẽ giúp cho Tiêu Thanh có đủ lí do báo thù cho sư phụ, truy sát kí chủ, lấy được sức mạnh của kí chủ!”
Nghe xong, biểu cảm của Phương Trần tỏ ra cực kì khó hiểu. Đây là một con đường mà hắn chưa từng nghĩ tới! Hệ thống trâu bò thật đấy! Phương Trần không thể không tỏ ra nể phục. Nhưng, hắn chỉ muốn biết một chuyện, liệu hắn có mấy cái mạng để có thể đi dẫn Thiên ma, ma tu về đây? Sau đó, hệ thông lại nói:
"Kiểm tra cho thấy kí chủ chưa hề học được Thôn Linh đạo pháp, bây giờ hệ thống sẽ giúp kí chủ tu luyện, mời kí chủ sau khi học được thì nhất định phải dạy lại cho Tiêu Thanh!”
Một khắc sau, đột nhiên có một lượng thông tin cực kì lớn tràn vào trong đầu óc Phương Trần. Sự đột nhiên này làm cho hắn cảm thấy đầu đau giống như muốn nứt ra.
“Aa..”
Phương Trần không kìm được ôm lấy đầu.
“Ngươi không sao chứ?”
Nhìn sắc mặt Phương Trần bỗng nhiên kích động đến mức xám nghoét lại, sau đó lại biến thành bất ngờ đến nỗi trợn mắt há mồm, sau đó lại bắt đầu đau đầu, Lâm Vân Hạc ngơ người. Đứa trẻ này làm sao vậy? Chẳng nhẽ do hắn không chấp nhận nổi sự thật rằng khế ước sinh tử đấu đã được sửa xong mà điên luôn rồi? Không đến mức đó chứ?!
“Không sao cả.”
Phương Trần vội vàng xua xua tay.
"Có lẽ là do tu luyện mệt mỏi mà thành thôi.”
Lâm Vân Hạc nghe vậy thì không khỏi thở dài. Không thể không thừa nhận, Phương Trần đúng là một đứa trẻ chịu khó. Thế nên hắn ta nói:
“Mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ừm...”
Phương Trần gật đầu, quay người, cùng Tiêu Thanh rời khỏi đấu viện.
"Ngươi về trước đi.”
Vừa ra khỏi cửa, Phương Trần đã để cho Tiêu Thanh rời đi trước.
“Vâng! Nhưng sư huynh, ngươi thật sự không sao chứ?”
Tiêu Thanh đồng ý, nhưng vẫn lo lắng hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận