Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 339 - Khí Phách

Lăng Tu Nguyên rơi vào trầm mặc:
"Phương phủ các ngươi, trước kia cũng xốc nổi như thế sao?"
"Sư tử này xốc nổi sao?"
Phương Trần sững sờ, tiếp đó nói ra:
"Là cha ta đặt đấy!"
Hắn cảm thấy Sư Tử Hồng Ngọc này, tựa hồ kém hơn Sư Tử Vàng Kim của mình rất nhiều!
Lăng Tu Nguyên:
"..."
Hắn còn cho là chỉ có Phương Trần yêu thích khoe khoang.
Nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ Phương Cửu Đỉnh cũng không thua kém bao nhiêu!
Lăng Tu Nguyên lắc đầu:
"Đi vào đi."
"Vâng!"
Phương Trần gật đầu.
Như Lăng Tu Nguyên phân phó, trước cổng chính chỉ có bốn tên hộ vệ, cũng không có người khác nghênh đón.
Mà sau khi Phương Trần lấy lệnh bài thân phận ra cộng thêm gương mặt này, bốn tên hộ vệ liền trầm mặc cho đi!
Sau khi Phương Trần và Lăng Tu Nguyên đi xa, bốn tên hộ vệ liếc nhau, lập tức thở dài một hơi:
"Người trung niên này, chắc hẳn số tuổi trên thực tế càng lớn hơn, nhưng mới Trúc Cơ tầng một?"
"Sao Phương thiếu gia lại mang theo một tên không đứng đắn trở về thế?"

Vượt qua cửa chính, bên trong Phương phủ ngói biếc màu son, tầng lầu chồng chất, vô cùng khí phách.
Tuy nhiên, không chỉ trang trí khí phách, một khối bia đá to lớn trong đình viện càng làm cho người ta chú ý.
Trên tấm bia đá, phủ đầy chữ cực nhỏ.
Phương Trần liếc một cái đã thấy, những chữ cực nhỏ này toàn là tên người, mà chuyện khiến người kinh ngạc là sau khi ngươi nhìn kỹ lại, có thể phát hiện phía dưới tên người có từng gương mặt hoặc non nớt, hoặc già nua, hoặc thanh tú đẹp đẽ, hoặc anh dũng đang lập lời thề trong ánh mắt kiên nghị lại bén nhọn ...
Từ trong trí nhớ, Phương Trần biết được tấm bia này tên là Thần Tướng Trấn Ma Bia, để cho người Phương gia lưu lại tính danh và lời thề trước khi rời khỏi Phương gia xuất chinh chiến trường Thiên Ma!
Lăng Tu Nguyên đứng ở trong đình viện, ngắm nhìn bốn phía, lập tức thi lễ một cái với bia đá, rồi chậm rãi nói:
"Tấm bia này nghe đồn là tổ tiên Phương gia các ngươi lưu lại trước khi phi thăng, hội tụ khí vận trấn ma của Phương gia, nghe đồn có đạo thành tiên!"
"Có điều, bao nhiêu năm rồi cũng không ai có thể tìm ra đạo thành tiên trong đó!"
"Ngươi là Khải Giáp Thần Tướng Xích Sắc (màu đỏ), lại có Đạo Cốt Thần Tướng, có tư chất phi thăng, không ngại sau này tới đây nhìn xem nhiều chút, nói không chừng sẽ có cơ duyên."
Trong trí nhớ của Phương Trần không có bí mật này, sau đó gật đầu:
"Vâng! Tổ sư!"
Đồng thời, trong lòng hắn suy nghĩ...
Nếu không có đoán sai, Thần Tướng Trấn Ma Bia này chỉ sợ là cơ duyên của muội muội chưa đặt tên!
Sau đó, Phương Trần cùng Lăng Tu Nguyên an tĩnh đứng trước tấm bia!
Hắn biết Lăng Tu Nguyên đang nhớ lại!
Cho nên, Phương Trần kiên nhẫn chờ đợi, không có thúc giục.
Một lát sau, lúc gió nhẹ dần dần lên, Lăng Tu Nguyên mới nói:
"Dẫn ta đi phòng khách chính đi."
"Được."
Phương Trần gật đầu, dẫn Dực Hung cùng đi.
Lăng Tu Nguyên vừa đi vừa hỏi:
"Ngươi có biết thai nhi trong bụng mẹ ngươi trúng ma khí như thế nào không?"
"Không biết."
Phương Trần lắc đầu.
Hắn biết được nhờ có hệ thống bên, ma khí trong người muội muội chưa đặt tên đến từ thiên ma Trường Hận ở chiến trường Thiên Ma.
Nhưng, hắn vẫn luôn không rõ ràng cụ thể ra sao!
Lăng Tu Nguyên cười cười:
"Nghe nói cha mẹ ngươi cho là thiên phú của ngươi cực kém, đi tới chỗ sâu trong chiến trường Thiên Ma mạo hiểm, muốn mang thiên tài địa bảo cải biến thiên phú về cho ngươi, mới có thể dẫn đến thiên ma Trường Hận tự bạo, ma khí tiến vào trong cơ thể cha mẹ ngươi, rồi chảy vào trong thân thể thai nhi."
"Lần trước họ đi vào Ánh Quang hồ sơn, là vì muốn nhờ Hoa trưởng lão chữa trị giúp họ, ta chỉ là đúng lúc rảnh rỗi, nên ra tay hỗ trợ mà thôi."
Phương Trần nghe nói như thế, thì chậm rãi hỏi:
"Cho nên, lúc đó họ bị thương ư?"
Lăng Tu Nguyên gật đầu:
"Đúng."
Phương Trần đã hiểu rõ ràng, khó trách lúc đó Phương Cửu Đỉnh nhìn không ra tu vi của mình, trong nói chuyện với mình lại thân thể lại đột nhiên ngã ra sau...
Hai người nói dối mình là vì mười ngày chưa nghỉ ngơi mới như thế, đang định đi cầu một liều dược dịch thanh tâm an thần.
Lúc ấy, hắn cũng tin là vậy!
Nhưng hôm nay, hắn mới ý thức tới, họ là vì mình!
Giờ khắc này, trong lòng Phương Trần đột nhiên tuôn ra cảm giác chua xót và áy náy khó nói nên lời.
Nhưng một giây sau.
Phương Trần lắc đầu, tự xua tan phần cảm xúc này.
Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú cũng không là cha mẹ ruột của mình!
Cảm giác chua xót và áy náy này, chỉ sợ là tới từ trí nhớ của nguyên chủ!
Nhưng hắn vẫn thở dài một hơi!
Trước kia, lúc hắn gặp mặt Phương Cửu Đỉnh lần đầu tiên, tâm tình cũng rất khó chịu, dù sao bị mắng một chập liên hồi, hắn sao có thể dễ chịu.
Nhưng cuối cùng hắn có thể lễ phép đối thoại với Phương Cửu Đỉnh, là vì hắn biết được Dực Hung nói muốn giết cả nhà họ Phương, hắn mới thông cảm cho thái độ của Phương Cửu Đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận