Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 444 - Chân Truyền

Nghe được Thiệu Tâm Hà giới thiệu như thế, Phương Trần nhất thời sững sờ, chợt sắc mặt bắt đầu lộn xộn...
Căn cứ tư chất chế tác?
Phương Trần tại chỗ chỉ có thể #@ $...
Hiện tại hắn có chút tê dại.
Tư chất của mình, dựa theo hệ thống thuyết pháp, Đạo Cốt Thần Tướng là treo trên người mình, chờ đưa cho ‘chưa đặt tên’, Vạn Yêu Tổ Nguyên cùng với lực lượng Thiên Ma, đương nhiên không cần phải nói, cũng đều không phải là của mình!
Mình tu luyện nửa đời, vẫn chỉ là phế vật.
Chân Truyền Chung này sẽ cho ra Ấn Chân Truyền như thế nào?
Khó trách Chân Truyền Chung vẫn cứ chấn động, lại không đưa ra Ấn Chân Truyền!
Đây là bởi vì tư chất hư vô của mình, khiến cho khí linh của Chân Truyền Chung cũng nghĩ nát óc cũng không biết nên làm sao?
Thiệu Tâm Hà cười nói:
"Đồ vật mà Chân Truyền Chung cho ra, dĩ nhiên là chí bảo đỉnh cấp thế gian."
"Có Ấn Chân Truyền này, chắc hẳn sư đệ nhất định có thể nhanh chóng ngộ ra thuật pháp đỉnh phong thuộc về mình!"
Phương Trần cười khan nói:
"Ha ha, tốt nhất là vậy..."
Chờ chút!
Lúc này, Phương Trần gượng cười đột nhiên suy nghĩ khẽ động, dường như bị sét đánh trúng.
Hắn nhớ lại bức họa Đạm Nhiên, cũng là dựa vào phương thức phán định tư chất, để cho ra hóa thân của tổ tiên.
Kết quả, ngày đó, núi Xích Tôn nghênh đón một buổi gặp mặt cả nhóm tổ tiên cực kỳ đặc biệt.
Vậy bây giờ...
Phương Trần không nhịn được trừng mắt nhìn về phía Chân Truyền Chung còn đang hơi chấn động...
Đối phương sẽ không đi ra quỳ xuống với mình đó chứ?
Lúc trong đầu Phương Trần dâng lên ý nghĩ này.
"Ong ong ong! ! !"
Chân Truyền Chung nửa ngày không có động tĩnh đột nhiên chấn động kịch liệt ong ong lên, thanh âm giống như mấy vạn con con muỗi đang đồng thời kêu to, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Phương Trần giật mình:
"Tình huống như thế nào?"
Sẽ không phải thật sự ra quỳ chứ?
Dư Bạch Diễm thì lập tức thối lui đến bên cạnh Hám Vô Miên, cũng bảo hộ Tiểu Chỉ ở phía sau mình, lập tức ngưng trọng nói:
"Chân Truyền Chung có dị thường!"
Hám Vô Miên đập một chưởng vào quan tài, để nó mang Ngô Mị rời đi, cũng suy yếu mỉm cười nói:
"Đã nhìn ra."
"Khả năng do tư chất của Phương chân truyền quá mạnh, dẫn đến Chân Truyền Chung cũng không biết như thế nào cho phải?"
Dư Bạch Diễm sầm mặt lại:
"Đến lúc nào rồi, còn nói đùa, chúng ta có nên mời tổ sư tới hay không?"
Hám Vô Miên nghe vậy, đang định nói chuyện.
Một giọng nói mang cảm xúc bực bội cực độ lại đột nhiên vang lên:
"Không cần!"
Vừa mới nói xong, Chân Truyền Chung đang chấn động lập tức dừng lại.

Thời khắc chấn động dừng lại, tầm mắt của toàn bộ mọi người trong Đạm Nhiên điện đều cùng nhau tập trung ở nơi từng phát ra tiếng động...
Chân Truyền Chung!
Chỉ thấy, phía trước Chân Truyền Chung có một cái Chân Truyền Chung hư huyễn giống nhau như đúc nổi lơ lửng.
Chân Truyền chung hư huyễn này nhỏ hơn Chân Truyền chung bản thể không ít.
Câu "Không cần" vừa rồi chính là xuất từ Chân Truyền Chung hư huyễn này!
Phương Trần thấy thế thì đồng tử co rụt lại, ý thức được cái gì, nghĩ thầm:
"Đây là khí linh của chân truyền chung xuất hiện sao?"
Quả thật không sai.
Sắc mặt của Dư Bạch Diễm và Hám Vô Miên lập tức từ ngưng trọng chuyển thành nghiêm nghị, cũng cung kính hành lễ:
"Bái kiến tiền bối Chân Truyền Chung!"
Các đệ tử bao gồm Phương Trần cũng đàng hoàng hành lễ.
Chân Truyền chung, là pháp bảo đỉnh cấp của Đạm Nhiên tông, tồn tại cấp bậc lão quái vật.
Tuy tuổi tác của Dư Bạch Diễm và Hám Vô Miên cũng không nhỏ, nhưng ở trước mặt Chân Truyền Chung, cũng phải ngoan ngoãn cung kính hành lễ.
"Ừm!"
Khí linh hư huyễn của Chân Truyền Chung truyền đến một tiếng đáp lại không mặn không nhạt, tiếng nói của hắn thanh tịnh, giống như thiếu niên, chỉ là mang theo sự bực bội nồng đậm, hỏi Dư Bạch Diễm:
"Ngươi là tông chủ đương nhiệm, đúng không?"
"Đúng!"
Dư Bạch Diễm gật đầu.
Chân Truyền chung hỏi:
"Tông chủ, vậy Phương Trần này là ai?"
Dư Bạch Diễm:
"Là đệ tử chân truyền mới của núi Xích Tôn hôm nay."
"Hắn ở đâu?"
"Tại đây!"
Dư Bạch Diễm đi đến bên cạnh Phương Trần, sóng vai cùng đứng với Phương Trần.
Dư Bạch Diễm sợ Phương Trần đơn độc đối mặt Chân Truyền Chung sẽ có áp lực tâm lý.
Mình là tông chủ dĩ nhiên phải đứng chung một chỗ cùng với hắn, giảm bớt áp lực cho hắn.
Sau khi đứng vững, Dư Bạch Diễm truyền âm cho Phương Trần:
"Hành lễ với tiền bối, làm theo quy củ!"
"Đã nhiều năm như vậy, ta cũng là lần đầu tiên giao lưu với hắn, không biết tính nết hắn như thế nào."
Không cần Dư Bạch Diễm đề điểm, Phương Trần cũng hiểu biết tính nết của Chân Truyền Chung này xem ra cực kỳ không tốt, lập tức cung kính cúi đầu:
"Đệ tử Phương Trần, bái kiến tiền bối!"
Nhìn thấy Phương Trần, giọng nói của khí linh Chân Truyền Chung lập tức liền trở nên phiền não:
"Là tiểu tử ngươi khiến cho bản tọa ngủ cũng không yên đúng không?"
Phương Trần:
"Vãn bối không dám!"
Khí linh Chân Truyền Chung buồn bực nói:
"Ngươi là không dám, nhưng mệnh đăng của ngươi dám."
"Bản tọa rất buồn bực, trước khi bản tọa ngủ say đã làm ra một nhóm ấn chân truyền trống không!"
"Bất luận kẻ nào chỉ cần mang mệnh đăng tới, bản thể của bản tọa sẽ dựa theo thuật pháp bản tọa bày ra, khắc khí tức cùng với tên của mệnh đăng lên Ấn Chân Truyền, chế tạo pháp bảo thay các ngươi."
"Nhưng hôm nay sao lại cổ quái như vậy? Tên của ngươi, sao lại khó khắc xuống như vậy?"
Khí linh Chân Truyền Chung sao lại bị Phương Trần đánh thức, cũng là bởi vì Chân Truyền Chung chậm chạp không cách nào khắc tên lên Ấn Chân Truyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận