Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 156 - Vị Hôn Thê

Ngoại trừ đám tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh mỗi ngày đều rất bận rộn kia rời đi trước tiên, người lưu lại đều là tu sĩ có tu vi không ra sao, nhưng lại rất thích tham gia náo nhiệt.
Mà đám người này mới vừa đi ra lập tức thấy tu sĩ áo xanh này đang mỉa mai Tiêu Thanh!
Vậy nên toàn bộ đều ở lại xem náo nhiệt!
Giờ phút này, sau lưng tu sĩ áo bào xanh có ba người.
Mặt mũi của ba người này đều bầm dập, nhưng lại khinh miệt nhìn Tiêu Thanh.
Ba người họ là người hầu Trương Thiên mà Tiêu Thanh đây đánh bại trong khách sạn mấy ngày trước!
Mà tu sĩ áo bào xanh này chính là là Trương Thiên - kẻ đoạt vị hôn thê của Tiêu Thanh!
Nhìn Trương Thiên, Tiêu Thanh lạnh lùng nói:
"Trương Thiên, ta làm cái gì ở núi lửa này, liên quan gì đến ngươi?"
Lần trước, lúc Tiêu Thanh đi mua sắm Ôn Tâm đan đã bị Trương Thiên cản lại trào phúng một trận.
Không nghĩ tới, bây giờ mới đi ra từ núi lửa vạn năm, lại bị hắn mỉa mai trước mặt mọi người.
Giờ phút này, lửa giận trong lồng ngực Tiêu Thanh đã đạt đến cực hạn!
"Không liên quan ta, nhưng lại liên quan đến Đạm Nhiên tông!"
Trương Thiên nhìn Tiêu Thanh, châm chọc nói:
"Ngươi có biết ngươi chạy khỏi núi lửa vạn năm trước mặt nhiều người như vậy, là đã ném đi mặt mũi của Đạm Nhiên tông chúng ta không?"
"Ta là đệ tử nội môn, có nghĩa vụ thay tông môn thanh lý những phế vật kém cỏi!"
"Còn có, Tiêu Thanh, loại người như ngươi chính là sao chổi!"
"Trong nhà sẽ hại chết cha mẹ, ở tông môn khiến Tiểu Vi gặp chuyện không may, khó trách nàng muốn từ hôn ngươi. Nàng còn nói với ta, sau khi giải trừ hôn ước với ngươi, vận khí trở nên tốt hơn rất nhiều!"
"Ha ha ha ha!"
Vừa mới nói xong.
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt của Tiêu Thanh triệt để tái nhợt. Hắn giận tím mặt, trong tay quấn đầy cương khí, một quyền vọt thẳng về phía gương mặt Trương Thiên.
Vảy ngược mà hắn không muốn chạm vào nhất chính là chuyện cha mẹ chết bởi yêu thú tập kích cùng với chuyện của vị hôn thê Thường Vi!
Mặc dù hắn và hôn thê Thường Vi cũng là thanh mai trúc mã, nhưng hắn đối xử Thường Vi không giống với Lăng Uyển Nhi, hắn không thích Thường Vi, chủ yếu là tình huynh muội!
Cho nên, hắn vẫn muốn tìm cơ hội, từ hôn Thường Vi!
Nhưng mà, thời điểm hắn bi thương khổ sở nhất, Thường Vi lại nhục nhã hắn là sao chổi trước mặt mọi người, cũng từ hôn hắn, khiến hắn mất hết thể diện, tâm tính sụp đổ.
Nguyên nhân là vì như thế, hai chuyện này vẫn luôn là vết sẹo đau nhất của hắn!
Bây giờ, Trương Thiên đường hoàng chạm đến, hắn làm sao có thể không phẫn nộ?
Thấy Tiêu Thanh động thủ, trong mắt Trương Thiên lóe lên tia sáng, lộ ra vẻ hưng phấn...
Hắn cố ý trào phúng Tiêu Thanh, là vì muốn bức Tiêu Thanh chủ động ra tay!
Kể từ đó, hắn sẽ có lý do chính đáng phế bỏ Tiêu Thanh!
Lúc nắm đấm của Tiêu Thanh sắp chạm đến mặt của Trương Thiên, Trương Thiên động, đầu tiên hắn né tránh công kích của Tiêu Thanh, tu vi Trúc Cơ tầng ba bạo phát toàn diện, mang đến uy thế sắc bén cùng cực, ngay sau đó một thanh trường kiếm sớm đã chuẩn bị xong xuất hiện trong tay Trương Thiên, đâm thẳng vào đan điền của Tiêu Thanh...
"Lần này, ngươi còn không chết?"
Trương Thiên cười âm hiểm, trong lòng mừng như điên.
Nhưng vào lúc này.
Một bóng người đột nhiên hiện lên giống như quỷ mị, ngay sau đó, bóng người đó trực tiếp vung tay tát Trương Thiên bay ra ngoài.
Ầm!!!
Mặt của Trương Thiên trong nháy mắt bị tát đến mức da tróc thịt bong, máu tươi chảy đầm đìa. Cơ thể không gánh chịu được lực lượng hung mãnh, trực tiếp bay ngược ra ngoài, hung hăng đâm vào ba người đang xem trò vui phía sau hắn!
"A..."
Mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên tiếp không ngừng.
Nhưng mà chuyện càng khiến cho bọn hắn tuyệt vọng hơn là, lúc bọn hắn còn chưa hiểu tình huống, một con hổ to lớn thế mà từ trên trời giáng xuống, hung hăng đè ép.
Ầm!
Bốn người lập tức bị đáp dưới mặt đất, tiếng nứt xương đùng đùng không ngừng vang bên tai.
"Xong!"
Sau khi ngăn chặn bốn người, yêu hổ ồm ồm nói.
Nhìn lấy tình cảnh này, Tiêu Thanh ngây dại...
Đúng lúc này.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Thanh.
Một thân áo bào nhẹ nhàng tung bay, mặt như tĩnh hồ, thân thể thẳng tắp, giống như ngọn giáo chọc trời.
Chính là Phương Trần!
"Phương sư huynh?! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tiêu Thanh mở to hai mắt nhìn.
Đáy lòng của hắn kinh hãi vạn phần!
Lúc này hắn mới ý thức được, người vừa mới xuất thủ là Phương Trần!
Mấy ngày không thấy, tu vi của Phương sư huynh lại mạnh hơn trước đó quá nhiều.
Giải quyết Trương Thiên, thậm chí còn chưa cần triển lộ linh lực.
Vừa nhìn liền biết, tu vi hắn đã đạt tới cảnh giới thu phóng tự nhiên cực kỳ cao thâm!
"Có gì thì đợi lát nữa rồi nói."
Phương Trần mỉm cười, sau đó nhìn bốn phía giờ phút này đã là một mảnh xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận