Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 220 - Đừng Hoảng Hốt

Phương Trần không đáp lại Dực Hung, lông mày hắn cau chặt lại, sắc mặt ngưng trọng. Khi huyết mạch của Tổ Huyết Cổ Hùng dung nhập vào huyết mạch của hắn, Phương Trần có thể lập tức cảm nhận được rõ ràng cái mạo hiểm khi luyện hóa thất bại mà hệ thống từng nhắc đến. Cơ thể Phương Trần bắt đầu trở nên căng phồng, chướng lên, cảm giác như bản thân hắn sẽ nổ tung mà chết ngay tức khắc vậy. Sắc mặt Phương Trần lập tức trở nên hoảng hốt...Dực Hung cũng để ý thấy tình trạng của Phương Trần, hắn lập tức an ủi nói:
"Trần ca, ngươi đừng hoảng hốt. Kể cả có nổ tung thì ngươi vẫn sống lại được mà! Ngươi cứ yên tâm mà nổ đi!”
Phương Trần mở mắt, trừng Dực Hung một cái. Cả mặt hắn đều đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy đầu, hắn rống lên mắng Dực Hung:
"Lão tử đây không hoảng, kẻ nên hoảng hốt là ngươi đấy. Ngươi không sợ bị ta nổ chết ngươi hay sao?”
Dực Hung đang an ủi Phương Trần, nghe vậy thì mặt biến sắc...Hóa ra người sắp chết là bản thân hắn à? Ngay sau đó, Phương Trần liền lấy ra một viên thuốc độc tỏa ra mùi cực kì hôi thối. Hắn mua viên thuốc này ở Dược Vương các, đây chính là thứ mà tên sai vặt ở đó nói rằng đến chó còn không thèm ăn...Phương Trần cố gắng chịu đựng mùi hôi của viên thuốc, hắn trực tiếp nhét thẳng viên thuốc vào miệng. Giây tiếp theo, Phương Trần cực kì vui mừng khi cảm nhận được thuốc độc đang phát tác trong cơ thể mình. Sau đó đầu hắn ngẹo sang một bên, thất khiếu chảy máu, đi chầu trời luôn. Thấy Phương Trần chết trước khi nổ tung, Dực Hung thở phào một tiếng...
Một lúc lâu sau, Phương Trần lại hồi sinh lại, khỏe mạnh như thường. Sau khi hồi sinh, hắn nhìn về phía Dực Hung đang trốn tận tít cuối góc tường, bất lực mà lắc đầu. Hắn tiếp tục vận công, luyện hóa viên huyết châu chứa huyết mạch chi lực. Phương Trần cứ thế chết đi sống lại 12 lần, cuối cùng hắn cũng tìm ra được điểm để thăng bằng huyết mạch lại, làm cho Tổ Huyết Cổ Hùng có thể hòa tan vào trong cơ thể hắn. Sau khi luyện hóa xong, trên mặt Phương Trần đã mọc kín toàn lông gấu màu đỏ, cả người hắn đều trở nên to lớn hơn trước rất nhiều. Quần áo hắn mặc vừa người bây giờ cũng nứt rách cả ra, bả vai và ngực đều trở nên cực kì cường tráng!
Mà từ sau khi hắn thành công biến thành Tổ Huyết Cổ Hùng, sức mạnh trong cơ thể hắn cũng mạnh hơn gấp mấy lần. Lúc này Phương Trần cảm thấy nếu bản thân gặp phải mấy con gấu tạp chủng thì không cần dựa vào tự nổ tung, hắn cũng có thể tiếp đối phương vài chiêu! Nhưng mà muốn hắn vượt lên thêm một bậc, đánh bại đối phương thì vẫn là một điều gì đó rất khó khăn! Phương Trần không nhịn được mà cảm thán một câu:
"Đây mới chỉ là một cái Tổ Huyết Cổ Hùng có huyết mạch chi lực cực kì mỏng manh thôi mà đã khó luyện hóa như vậy rồi. Vậy nếu như đổi thành huyết mạch Vạn Yêu Tổ Nguyên chân chính thì còn khó luyện hóa đến mức nào được nữa?”
Dực Hung thấy đầu Phương Trần biến thành đầu gấu, liền đi sáp lại nói:
“Trần ca, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Cảm giác trở thành yêu thích hơn cảm giác làm người đúng không?”
Hắn không biết vì sao Phương Trần có thể luyện hóa được huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng, nhưng mà sau khi nghĩ lại đủ các thể loại chuyện khó tin từng sảy ra trên người Phương Trần, Dực Hung quyết định ném chuyện này ra sau não, không nghĩ đến nó nữa...Không cần hỏi nhiều! Chỉ cần chủ nhân trở nên vô địch là được, đây là chuyện tốt!
“Cảm giác làm người vẫn tốt hơn. Cảm giác làm yêu rất bình thường.”
Phương Trần mỉm cười, sau đó hắn thử hoạt động chân tay một chút. Hắn nhìn chằm chằm thịt của mình, không biết vì sao mà ánh mắt hắn dừng lại 2 giây. Đột nhiên hắn cảm thấy thịt của bản thân mình hình như cũng trở nên ngon miệng cực kì...
“Mẹ nó, bây giờ cũng đâu phải lúc cần ăn cơm đâu.”
Phương Trần lắc lắc đầu, hắn vừa nghĩ thế, cơ thể hắn liền co nhỏ lại. Tất cả huyết mạch chi lực của hắn đều tập trung về đan điền! Hắn lại trở về dáng vẻ cao gầy, đẹp trai anh tuấn, trên mặt có một chút gì đó trông rất thiếu đánh như cũ. Phương Trần luyện hóa xong Tổ Huyết Cổ Hùng nhưng điều đó cũng không chứng tỏ rằng hắn sẽ biến thành bán yêu giống Thiệu Tâm Hà. Hắn vẫn là một con người như cũ! Dù sao thì cuối cùng hắn vẫn phải đưa lại huyết mạch Vạn Yêu Tổ Nguyên cho Thiệu Tâm Hà. Thế nên huyết mạch này coi như Phương Trần mượn cho bản thân dùng. Nếu như bình thường hắn không dùng đến thì huyết mạch này sẽ tự động thu về đan điền, trở thành một phần sức mạnh của hắn!
“Thật sự là bình thường sao? Thật ra thì cũng thích mà. Ngươi nhìn mà xem, nếu ngươi làm yêu thì có thể không mặc quần áo, nhưng nếu ngươi làm người, bây giờ quần áo ngươi rách nát hết như vậy thì nhìn trông rất kì quái đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận