Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 534 - Quyết Đấu

Quy định của khiêu chiến thiên thang có hạn chế. Mỗi người chỉ có thể leo từng bậc từng bậc thang mà lên, không thể trèo một lúc hai bậc thang được! Mà khi Phương Trần vừa bước lên bậc thang thứ nhất, hắn lập tức đã muốn bước lên bậc thang thứ hai. Nhưng đúng lúc này, bậc thang chật hẹp bắt đầu kéo dài ra. Một hình bóng mơ hồ bắt đầu xuất hiện… Mọi người thấy thế thì kinh ngạc, không khỏi nhao nhao bàn luận:
“Mới bậc thang đầu tiên mà đã có người muốn khiêu chiến ư?”
“Đệ tử của Đạm Nhiên tông không để lại cho chân truyền chút mặt mũi nào như vậy ư?”
“Nhưng mà mới lên bậc thang đầu tiên đã có người khiêu chiến, như vậy mới đáng để xem chứ. Có thể là do Đạm Nhiên tông cố ý sắp xếp, chỉ vì để thỏa mãn sự vui vẻ của người xem cũng không chừng…”
Kết quả, người đó vừa dứt lời, bậc thang đột nhiên lại xuất hiện một đống bons người chi chít nhau. Đúng ra bậc thang chỉ có thể vừa đủ cho một người đứng bỗng nhiên biến rộng ra, nhanh chóng biến thành một sân đấu cực kì to lớn, còn to hơn cả lôi đài tỉ võ của võ trường! Mọi người xung quanh:
“…”
Cả các trưởng bối Xích Tôn sơn và cả các đệ tử đều ngẩn người. Khương Ngưng Y cau mày lại, trong mắt nàng xuất hiện ý lạnh. Những người này có lẽ đều là người mà Viên Hạo xúi dục mà đến cũng nên nhỉ? Khương Ngưng Y không quay đầu lại, nàng cũng không hề dùng thần thức đi xem thử biểu cảm lúc này của Viên Hạo như thế nào. Nhưng sau khi kết nối những chuyện gần đây sảy ra trong nội môn lại, nàng lập tức có thể đoán định mọi thứ đều là do Viên Hạo gọi đến đây cả. Nhưng mà lúc này đây, khuôn mặt Viên Hạo cũng đầy vẻ bất ngờ. Đúng là hắn ta có sắp xếp người thật! Nhưng… hắn ta không hề xếp nhiều người đến vậy, mà hắn ta cũng không bảo rằng sẽ lên hết như thế này mà!
Tất cả những người đó đều đến từ các núi trong nội môn. Bọn hắn đều đến từ các núi khác nhau, bước vào bậc thang của khiêu chiến thiên thang, mục đích là muốn đến thách đấu với Phương Trần. Mà lúc này, Phương Trần nhìn đám người, mặt không đổi sắc mà đứng yên một chỗ đợi. Hắn hiểu rõ đám người này là từ đâu tới hơn bất cứ ai khác! Những hình bóng dần rõ ràng, hóa thành những đệ tử với từng khuôn mặt khác nhau.
Phương Trần thấy vậy thì lễ mạo mà lấy ra chiếc rìu ám long chưa đặt tên do Lăng Tu Nguyên luyện, nhưng hắn không hề có ý định ra tay. Khi tất cả những đệ tử xuất hiện, có hai người trong số đó mang vẻ mặt đầy sự phẫn nộ, đúng ra định quay người mắng Phương Trần một trận cho bõ, nhưng sau khi bỗng nhiên thấy xung quanh mình có nhiều người như vậy thì ngẩn người… Tại sao lại... Có nhiều người xung quanh như thế này? Trong lúc hai người đang đứng hình, đột nhiên có người hét lớn:
“Phương Trần, ta phải quyết đấu một trận với ngươi!”
Một đệ tử Trúc cơ kì hét lớn:
"Phương Trần, ngươi phải đấu với ta trước! Ha ha, ta đã chờ ngày này quá lâu rồi!”
Một người khác lại phẫn nộ hét lớn:
“Không được, Phương Trần, ngươi phải đánh với ta trước, ngươi còn định đè thấp tu vi xuống ư!”
Còn có một người khác nữa, vẻ mặt hắn ta tràn đầy vẻ kích động và sùng bái:
“Phương sư huynh, ta là người rất ngưỡng mộ ngươi! Hôm nay ta đến đây không phải là để thách đấu với ngươi, mà ta chỉ muốn xin người nói chuyện với ta một lát mà thôi…”

Từng âm thanh tầng tầng lớp lớp thi nhau vang lên, cả bậc thang đầu tiên của thách đấu thiên thang lập tức trở nên cực kì ồn ào, tạp âm xung quanh vang lên như cái chợ ở đầu đường. Mà điều thú vị nhất chính là ai ai cũng yêu cầu được đấu riêng hoặc được ở riêng với Phương Trần, tất cả mọi người đều đang tranh dành thứ tự thách đấu trước sau. Mà Phương Trần cũng không hề cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn để cho tất cả các sư đệ sư muội nói ra hết những lời mà bản thân bọn hắn muốn nói. Chính vì như thế, vậy nên tiếng chửi “lão chó Phương” của hai người mặt đầy vẻ phẫn nộ ban đầu giờ đây bị ép cho chìm nghỉm không còn nghe thấy gì nữa...
Sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang đứng quan sát, nhất là những khách mời đều không nhịn được mà trợn mắt há mồm. Xem ra “nhân duyên” của tên Phương Trần này tốt thật đấy! Nhìn thấy cảnh này, xem ra số người yêu hắn và số người hận hắn ở trong nội môn Đạm Nhiên tông đều cực kì đông nha! Sau khi đợi mọi người ồn ào một lúc lâu, Phương Trần cảm thấy cũng đến lúc rồi, thế nên hắn liền hắng giọng, âm thanh đè át hết tiếng ồn của tất cả mọi người:
“Các vị sư huynh sư muội, thật là ngại quá. Hôm nay chính là ngày diễn ra bách phong tỉ thí, tông môn tổ chức đại điển nhập sơn cho ta, đã là chiếm lấy thời gian của các vị. Điều này đã làm cho ta cảm thấy cực kì hổ thẹn! Nếu như bây giờ ta lại vì làm theo ý muốn của các sư đệ sư muội mà chọn lựa chiến đấu riêng hoặc ở riêng với từng người, vậy thì sẽ làm lỡ chính sự mất. Chính vì thế, nên nếu như mọi người thật sự muốn đánh riêng hoặc gặp riêng ta, thì nhất định vẫn còn cơ hội trong tương lai! Còn hiện tại bây giờ, ta cần phải đăng thê rồi! Thế nên, xin thất lễ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận