Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 334 - Lấy Lại Quyền Khống Chế

Tộc Kim Mãng và Tộc Yêu Hổ đứng phía trước ngây như phỗng, Kê Cẩu Hùng mở to hai mắt, tỏ ra khó tin... Đúng ra lần này bọn họ tưởng rằng mình chỉ đứng nhìn quá trình yêu báo ngược sát nhân tộc Trúc cơ mà thôi. Nhưng lại không ngờ được, tình huống sẽ trở thành như bât giờ.
“Sư tôn, ngươi, thật lợi hại?!”
Trong lòng Tiêu Thanh chấn kinh. Bình thường sư tôn cà lơ phất phơ như vậy mà khi ra tay lại lợi hại vậy à? Giờ khắc này, sự sùng bái của Tiêu Thanh đối với Tiêu Dao tôn giả bắt đầu tăng lên!
“Ha ha, chuyện này thì có đáng gì.”
Tiêu Dao tôn giả mỉm cười. Đồng thời lúc này, sắc mặt “Tiêu Thanh” bắt đầu trắng bệch, nhưng hắn vẫn cưỡng ép duy trì khí thế thuật pháp, không để khí thế rơi xuống! Ít nhất là hắn không thể tỏ ra rụt rè trước khi rời khỏi Long Khẩu nhai! Nếu không hắn sẽ phải nỗ lực hơn rất nhiều mới có thể đưa Tiêu Thanh thoát khỏi sự bao vây của chúng yêu! Mà chúng yêu sau khi thấy “Tiêu Thanh” đánh bại yêu báo một cách hời hợt nhưng khí tức lại không hề giảm, tất cả các yêu thú đều trở nên sợ hãi... Tộc Kim Mãng bắt đầu phát ra tiếng kêu gọi rút lui:
“Xì xì xì—“
Kê Cẩu Hùng kẹp lấy yêu miêu và yêu sói, co cẳng chạy còn nhanh hơn chó. Đám yêu hổ nhất tộc thì nhanh chóng nhân cơ hội chạy trốn sau khi giết vài con Kim Mãng. Còn những loài yêu thú khác không phải leo lên cây trốn thì cũng là lặn xuống nước, tất cả tan đàn xẻ nghé hết. Sau đó Tiêu Dao tôn giả trả lại quyền khống chế thân thể cho Tiêu Thanh. Khi Tiêu Thanh vừa lấy lại quyền khống chế, trong đầu hắn liền truyền đến một cảm giác tê dại, thần hồn bị Tiêu Dao tôn giả ép khô giờ cảm thấy cực kuf uể oải! Tiêu Dap tôn giả quát trong lòng:
"Đừng ngẩn ra nữa, mau chóng cầm lấy thân thể của yêu báo trúc cơ rồi rời đi đi!”
"Vâng!”
Tiêu Thanh nhanh chóng chạy đến bên cạnh thi thể của yêu báo trúc cơ, thu nó vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn nhìn về phía yêu báo nguyên anh, trong mắt lộ ra vẻ không muốn. Nhưng hắn vẫn hiểu, với trạng thái bây giờ của hắn, có thể tỉnh táo đã là không dễ dàng rồi! Giờ hắn không thể nhấc nổi yêu báo nguyên anh nặng như núi kia được, hắn chỉ có thể từ bỏ! Sau đó, Tiêu Thanh định rời đi. Nhưng hắn vừa quay người, cả người hắn liền ngẩn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch! Trước mặt hắn có một con báo màu vàng đang bình tĩnh đứng đó với đôi mắt sắc bén. Con báo này nhỏ gầy, không giống con báo to như núi lúc nãy. Nhưng khí thế của hắn ta lại nguy hiểm hơn gấp vạn lần! Tiêu Thanh nhìn con báo màu vàng, cơ thể trở nên cứng đờ...

Không phải hắn sợ!
Mà chính là khí thế của báo vàng ép khiến hắn không thở nổi.
Lúc này, nội tâm Tiêu Thanh tuyệt vọng…
Rốt cuộc mình có cái vận may gì?
Tại sao lại xui xẻo như vậy?
Đánh đứa nhỏ, đến người cha thì thôi đi.
Con báo yêu này là xảy ra chuyện gì vậy?
Báo vàng nhìn Tiêu Thanh, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc:
“Nhân tộc, ngươi dám giết hậu duệ của Vĩ Thiện ta, vây tì ngươi và người trong cơ thể ngươi đều lấy cái chết để tạ tội đi.”
Vừa mới nói xong.
Vĩ Thiện đã đến trước mặt Tiêu Thanh, móng vuốt cực kỳ sắc bén vô cùng đã đến gần trái tim của Tiêu Thanh, sẽ sớm đâm thủng!
Nhưng Tiêu Thanh vội vàng nói:
“Tiền bối, từ từ đã!”
“Vì sao phải từ từ?”
Vĩ Thiện chế giễu nói.
Tuy nhiên, mặc dù khuôn mặt Vĩ Thiện đang đùa giỡn, nhưng trong ánh mắt lại đầy cảnh giác.
Sở dĩ hắn dừng tay, không phải vì quan tâm lời nói của Tiêu Thanh!
Tiêu Thanh, hắn không quan tâm, chỉ là một Trúc Cơ mà thôi!
Nhưng hắn rất quan tâm đến người trong cơ thể Tiêu Thanh.
Điều khiển một cơ thể Trúc Cơ, vậy mà vẫn có thể nhanh chóng giết chết cháu trai Nguyên Anh của mình, điều này nói rõ đối phương có thực lực cực mạnh!
Nếu đối phương còn có thủ đoạn khác nữa, nói không chừng có thể làm tổn thương mình!
Nghe Vĩ Thiện nói, Tiêu Thanh cứng đờ nói:
“Vì, đằng sau ta có đại nhân vật ngươi không chọc nổi!”
Câu này, là Tiêu Dao tôn giả muốn hắn nói.
“Đại nhân vật không chọc nổi?”
Vĩ Thiện sửng sốt, chợt cười lạnh:
“Không thể chọc được bao nhiêu?”
Tiêu Thanh hơi lúng túng nói:
“Ta là đạo lữ của Lăng Uyển Nhi núi Xích Tôn, sư phụ của nàng là Trương Hòa Phong trưởng lão của núi Xích Tôn.”
Đây là Tiêu Dao tôn giả bắt đầu để Tiêu Thanh báo tên ra bên ngoài.
Hắn bảo Tiêu Thanh cố ý báo thành đạo lữ của Lăng Uyển Nhi!
Tuy nhiên, khi nói đến đạo lữ, Tiêu Thanh rõ ràng có chút do dự.
Vĩ Thiện liếc hắn một cái, sau đó cười lạnh nói:
“Lăng Uyển Nhi? Ha ha, chưa từng nghe qua!”
“Còn ngươi một thằng nhãi lại có đạo lữ? Buồn cười? Nhân tộc bây giờ cũng thích sinh đẻ sớm sao?”
“Còn Trương Hòa Phong? Ha ha! Dù là Dư Bạch Diễm ở đây, giết cháu trai của ta, cũng phải trả giá đắt.”
Tiêu Thanh lại dựa theo lời nói của Tiêu Dao tôn giả, nói:
“Sư tỷ của đạo lữ ta, là chân truyền của Đạm Nhiên Tông, Khương Ngưng Y, sư phụ của nàng là Tiêm Vân tiên tử, còn còn từng nhận được chỉ điểm của Kiến tổ sư!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận