Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 525 - Hòa Giải

Nếu đem so sánh với cánh hoa của Tiêu hoa vương thì cái này đáng tiền hơn nhiều. Phương Trần thấy vậy thì nói:
"Tôn sư huynh, người tới là khách. Ta làm sao có thể dùng lá trà của ngươi, khiến ngươi tốn kém được cơ chứ? Cứ dùng lá trà của ta là được rồi. Hoa trà của ta là cái được lớn lên tại vườn hoa trân quý nhất của Vy Nghi trưởng lão. Cả Xích tôn sơn, chỉ có một mình ta là có từ 2 3 hộp trở lên. Dùng hoa trà của ta thì mới có thể thể hiện được tình nghĩa cảu chúng ta chứ.”
Nói xong, Phương Trần liền đem lá trà của Tôn Xuân Long cất vào nhẫn trữ vật, sau đó lấy cánh hoa của tiểu hoa vương ra. Nhìn động thác thành thạo của Phương Trần, khóe môi Tôn Xuân Long giật giật vài cái. Sau đó hắn ta chỉ có thể tỏ ra được yêu mến mà lo sợ, nói:
“Đa tạ Phương chân truyền!”
Chờ sau khi uống với nhau mấy chén hàn huyên, nhớ lại những hồi ức xưa cũ, Tôn Xuân Long mới quay về đề tài chính. Hắn ta lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, cầm trong tay, sau đó dùng phương thức tặng lễ vật đưa cho Phương Trần. Phương Trần miệng thì nói khách sáo quá rồi, nhưng trong lúc đó tay cũng cầm chiếc nhẫn xoay vòng vòng trong tay. Hắn ta không nhận, nhưng cũng không nói không nhận. Nhưng quyền chủ động vẫn rơi vào trong tay của hắn! Tôn Xuân Long thấy vậy thì thở dài một hơi. Đúng là không dễ xử lý chút nào mà. Sau đó, hắn ta chỉ có thể đem mục đích thật sự lần này hắn ta tới đây ra để nói:
"Phương chân truyền, chuyện khi ở Ấn Kiếm phong là do lỗi của Hồi Long tông chúng ta, là chúng ta không đúng. Nhưng mà kẻ gây lỗi lầm lần này chỉ có Hạ Long, không liên quan gì tới Tiêu Thanh cả. Nếu như chỉ vì chuyện như thế này mà hẹn nhau tỉ thí, lại còn phải làm phiền Tiêu Thanh đi đến Hồi Long tông một chuyến, vậy thì có phải là ngang với trừng phạt Tiêu Thanh rồi không? Hơn nữa, mặc dù Tiêu Thanh có thiên tư hơn người, nhưng dù sao thì hắn ta cũng mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Thế nên việc bây giưog hắn ta nên làm chính là chuyên tâm tu luyện tiên đạo mới đúng, không nên lãng phí thời gian vào những việc tỉ thí như thế này. Như thế thì không thỏa đáng cho lắm. Không bằng để cho Hạ Long xin lỗi một lần cho thật tốt, coi như là để bồi thường. Từ đó chúng ta coi như chuyện này bỏ qua, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phương Trần thấy dáng vẻ của Tôn Xuân Long, câu nào từ nào cũng mang ý muốn tốt cho Tiêu Thanh, đột nhiên hắn có một cảm giác quen thuộc đến lạ. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra... Khi bản thân hắn mới xuyên không đến thế giới này chẳng phải cũng như thế hay sao. Lúc đó hắn cũng cố gắng hóa giải trận tỉ thí giữa bản thân và Tiêu Thanh. Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng Phương Trần nảy sinh một cảm giác thân thiết đến khó tả. Xem ra Tôn Xuân Long cũng muốn cự tuyệt cách chết mà hệ thống đưa ra!
Trên thực tế, khi Tôn Xuân Long mới nghe được chuyện con trai mình và Tiêu Thanh hẹn nhau tỉ thí, lúc đầu hắn ta cũng không để chuyện này trong lòng. Chỉ là một cái Ấn Kiếm phong mà thôi, có đánh một trận thì cũng có sao đâu cơ chứ? Nhưng sau khi nghe thấy chuyện này có liên quan đến hai vị chân truyền đứng sau lưng thì thái độ của hắn ta liền thay đổi hoàn toàn. Sau khi hắn ta nghe ngóng tìm hiểu mọi chuyện, nghe nói Tiêu Thanh là thiên đạo trúc cơ thì thái độ của hắn ta lại càng biến đổi!
Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn là nghi hoặc. Thiên đạo trúc cơ thì để đi đâu cũng vẫn là Thiên kiêu, vậy tại sao lại ở cái nơi bẩn thỉu như Ấn Kiếm phong cơ chứ? Sau đó hắn ta lại càng bị dọa đến mức hồn bay phách tán. Một thiên đạo trúc cơ thì con trai hắn ta biết đánh như thế nào cho được? Đánh thắng thì cũng tìm chết, mà thua thì cũng là tìm chết! Dưới tình huống như vậy, chắc chắn hắn ta phải đến giải trừ tỉ thí đi rồi. Nhưng mà do trận đấu này là do Phương Trần quyết định, thế nên hiển nhiên là hắn ta phải đến tìm Phương Trần để giải trừ trận tỉ thí này rồi. Còn về người bị hại là Tiêu Thanh... Vậy thì chắc chắn là đợi sau khi Phương Trần gật đầu, sau đó lại đưa Tôn Hạ Long đến để xin lỗi rồi. Sau khi Tôn Xuân Long nói xong, Phương Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôn sư huynh, bởi vì chuyện này không liên quan đến ta, thế nên ta nói cũng không có tác dụng gì cả.”
Trên thực tế, vì để điều tra Kim Tuyệt thiên ma, thế nên Phương Trần không có khả năng sẽ ngưng trận tỉ thí này lại. Nếu không thì hắn lại phải nghĩ một lí do khác nào đó để đi đến Hồi Long tông. Chuyện này lãng phí sức lực biết bao nhiêu! Tôn Xuân Long nghe thế thì âm thầm thở dài một tiếng. Hắn ta vừa định nói tiếp thì Phương Trần lại nói:
“Nhưng ta và sư huynh vừa gặp mà như đã thân từ lâu, thế nên ta nhất định sẽ đảm bảo một chuyện. Thắng thua của trận tỉ thí này không có liên quan gì đến những chuyện khác! Chỉ cần Hồi Long tông không phụ Đạm Nhiên tông, nhất định Đạm Nhiên tông sẽ giữ mối quan hệ hữu hảo đối với Hồi Long Tông. Đây là lời hứa mà sư đệ có thể hứa với sư huynh!”
Nói xong, Phương Trần liền cất chiếc nhẫn mà Tôn Xuân Long đưa vào trong tay áo với một vẻ mặt cực kì nghiên túc thành thật. Tôn Xuân Long:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận