Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 412 - Báo Đáp

“Đạo đức giả nói muốn chia tài nguyên cho ta? Ha ha! Có ý gì? Nếu thật sự muốn báo đáp ta, ngươi nên giới thiệu ta với Phương Trần, để hắn đưa ta đến Đạm Nhiên Tông!!!”
Vừa mới nói xong.
Phương Hòe như rơi vào hầm băng, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trương Minh, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm và ớn lạnh.
Trương Minh đã cứu hắn nên hắn luôn coi Trương Minh là huynh đệ tốt.
Nhưng không ngờ, mười năm qua huynh đệ tốt này không ngừng ghen ghét hắn một giây một phút nào, sao hắn có thể không cảm thấy ớn lạnh?
Đây có phải là huynh đệ tốt mà hắn đã quen biết mười năm không?
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đè nén tất cả đau buồn vì bị phản bội, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, quyết tâm muốn công kích Trương Minh một cách tàn nhẫn:
“Trương Minh, năm đó thứ mà ta báo đáp ngươi không phải là để ngươi tiến vào Phương gia.”
“Mà là để ngươi có cơ hội quen biết với các quý nhân trong thành!”
“Lúc ta gặp ngươi, ngươi là tên ăn mày ở Nguy thành, căn bản không có cơ hội quen biết bọn họ!”
“Nếu không phải ta cầu mấy vị quản gia, làm vô số nhiệm vụ trong phủ để đổi lấy, ngươi lấy đâu ra cơ hội?”
“Bằng không, ngươi cho rằng chặt mấy cái cây, bắt mấy con linh sủng là có thể có được hàng trăm viên linh thạch là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao?”
“Còn có, chuyện lần này của Trần thiếu, ta cũng thật tâm thật ý chia sẻ với ngươi!”
“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, cũng vì ta định chia sẻ tài nguyên trong nhẫn trữ vật với ngươi, những vật này dùng tiết kiệm một chút, cũng đủ cho hai huynh đệ chúng ta tu luyện đến Kim Đan!”
“Là tự ngươi tầm nhìn hạn hẹp, suy bụng ta ra bụng người, mới cho rằng ta đang khoe khoang.”
“Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi lại gọi ta đến đây, và lên kế hoạch giết ta!”
Nhưng sau khi Phương Hòe nói xong, Trương Minh lại không hề có ý ăn năn, ngược lại cười lớn:
“Ngươi nói những việc này làm gì? Cho rằng ta sẽ cảm ơn ngươi sao? Ta nhổ vào!”
“Là chính ngươi không quan tâm đến cảm thụ của ta, là tự ngươi coi đó là điều hiển nhiên, trong mắt của ta, ngươi chính là đang khoe khoang!”
“Cho nên, ta mới đưa ngươi đến đây, dự định giết ngươi, đoạt chiếc nhẫn rồi…”
Phụt!
Lời hắn còn chưa nói hết, trong tay Phương Hòe đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của Trương Minh, một đó hoa màu đỏ máu bay ra…
Thấy vậy, mấy tên đào yêu vốn vẫn bất động lập tức chán ghét lùi lại…


Còn Phương Hòe thì đứng tại chỗ, không nói gì.
Trước khi Trương Minh bị trọng thương chết, hắn rốt cuộc không nghe nổi nữa!
Mà sau khi Phương Hòe giết chết Trương Minh, âm thanh kia lại lần nữa vang lên:
“Không tệ, phải giết đúng lúc, nghĩ có thể thông suốt sao?”
Phương Hòe chắp tay, thành thật nói:
“Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, nhưng vãn bối vẫn chưa nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng.”
Âm thanh kia lại cười một tiếng, nói tiếp:
“Phiền muộn? Vậy ngươi trở về thanh lọc tâm trí đi, đừng để ảnh hưởng đến tu vi.”
“Có điều, ta muốn nhắc một câu, kiếm không thích hợp với ngươi, ngươi thiêu sự sắc bén.”
Phương Hòe cúi đầu:
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Nói xong, Phương Hòe do dự một lát, lại hỏi:
“Nhưng tiền bối, ta có chút nghi vấn.”
Âm thanh kia thản nhiên nói:
“Nói.”
“Tại sao ngài phải giúp ta?”
Phương Hòe tiếp tục cúi đầu, chủ yếu là vì hắn ngẩng đầu lên nhìn thì cũng chỉ có thể thấy không khí, chi bằng cúi đầu biểu thị sự cung kính.
Âm thanh kia thản nhiên nói:
“Hai người các ngươi quấy rầy ta thanh tu, đương nhiên là muốn tìm người để trút giận.”
“Hắn thích hợp để ta trút giận hơn!”
Phương Hòe lập tức trầm mặc rồi lạnh lùng nói:
“Chuyện kia, vãn bối vẫn nên đa tạ tiền bối.”
“Còn có, bản thân ngươi cũng nên cảnh giác hơn, việc thu hoạch được thiên tài địa bảo này, người khác muốn che giấu còn không kịp, ngươi lại không đề phòng, quá ngây thơ!”
“Về sau đừng ngu ngốc như vậy, đối với cái gọi là huynh đệ tốt thì càng phải đề phòng.”
Âm thanh đó bình tĩnh nói:
“Nếu ngươi thực sự muốn nói chuyện với ai đó, thì ngươi nên tu luyện thật tốt, nói chuyện với Nguyên anh của ngươi là an toàn nhất. chí ít hắn sẽ không phản bội ngươi.”
Phương Hòe biết tiền bối đang khuyên nhủ mình tu luyện rồi càng cúi đầu thấp hơn:
“Đạ ta tiền bối chỉ điểm.”
Đúng lúc này, một vệt sáng từ trong hư không bắn ra rồi rít lên một tiếng, bắn thẳng vào trán Phương Hòe!
Phương Hòe căn bản không kịp tránh né, khi phản ứng lại, vẻ mặt kinh hãi, trong đầu đã xuất hiện thêm một phần công pháp Bát Cực Nguyên Thần Đạo.
“Ngươi ta quen biết nhau, cũng coi như là có duyên, lão phu cho ngươi một cơ hội.”
Người kia chậm rãi nói:
“Ngươi trở về tu luyện thật tốt môn công pháp này, sau này nếu ngươi là Kim Đan, có thể lại đến rừng đào này, ta có hứng thú, sẽ cho ngươi một hai chỉ điểm.”
“Đương nhiên, tốt nhất là tốc độ nhanh, ta không nhất định sẽ ở đây mãi, biết chưa?”
Phương Hòe nghe vậy, trong lòng căng thẳng:
“Đa tạ tiền bối! Vãn bối nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận