Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 72 - Đừng Cảm Động Mù Quáng

Lời này vừa nói ra, Trữ Thấm Nhi triệt để ngây dại.
"Tại, tại sao?"
Giờ phút này, nàng đã hoàn toàn choáng váng.
Chuyện mới vừa phát sinh, đã khiến nàng cảm thấy rất mơ hồ. Lúc này, Phương Trần lại còn muốn mình giết hắn?
Tên này điên rồi à?!
Phương Trần thấy nàng vẫn chưa hành động, trong lòng càng lo lắng, quát to:
"Ngươi không giết ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta chiếm đoạt ngươi sao?"
Lời này vừa nói ra, Trữ Thấm Nhi lại ngây dại...
Sắc mặt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phương Trần, thì ra hắn không làm bẩn ta, nên mới lựa chọn tự sát sao?
Nói như vậy, vừa nãy hắn dùng đao cắm vào trái tim, cũng là vì ta sao?
"Ra tay đi, ngươi còn ngẩn ra làm gì?"
Phương Trần sắp điên rồi, bà cô này muốn hại chết hắn sao?
Sắc mặt của Trữ Thấm Nhi vô cùng phức tạp khi nghe Phương Trần quát một tiếng như thế, hốc mắt nàng rưng rưng nước mắt, ngay sau đó, trong mắt nàng đột nhiên lộ ra sự sợ hãi, nhưng đa phần vẫn là sự kiên quyết!
Nàng chậm rãi nói ra:
"Phương Trần, ngươi không cần mất mạng vì sự trong sạch của ta!"
Phương Trần sắp điên rồi, hắn quát lên:
"Đừng cảm động mù quáng, ta có thể phục sinh, nhanh giết chết ta đi!"
"Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy!"
Trữ Thấm Nhi cắt lời Phương Trần, gấp gáp nói:
"Dù là ông nội của ta cũng không có cách nào khởi tử hoàn sinh, ngươi chỉ là một phế vật luyện khí tầng ba, sao có thể làm được?"
Phương Trần:
"?"
Ta đang cố gắng cứu vãn tính mạng của chúng ta, sao ngươi đột nhiên lại mắng ta?
Lúc này, Trữ Thấm Nhi đột nhiên đưa tay, đặt ở trên váy ngắn của mình, nhẹ nhàng kéo, quần áo chậm rãi trượt xuống khỏi thân thể mềm mại linh lung tinh tế của Trữ Thấm Nhi, khiến cho đường cong mỹ lệ lộ ra càng rõ ràng hơn.
Phương Trần nhìn tình cảnh này, trong nháy mắt mạch máu đều trương lên, thân thể khô nóng, giống như chỉ một giây sau thôi là lỗ mũi hắn sẽ phun máu.
Đối mặt loại hình ảnh không cần ăn xuân dược cũng có thể khiến người nổi điên này, Phương Trần triệt để điên rồi.
Trữ Thấm Nhi này đang làm gì vậy?!
Chẳng lẽ nàng cho là mình cam nguyện hy sinh tính mạng vì sự trong sạch của nàng, cho nên mới cảm động, muốn chủ động ôm ấp yêu thương?
Móa nó!
Nữ Đế đại tỷ, ngươi đừng làm loạn có được hay không!
"Ngươi dừng tay!"
Phương Trần giận dữ hét:
"Ngươi bị ngu à? Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi ta đang dùng khổ nhục kế lừa ngươi sao?"
"Ta không cảm thấy vậy."
Trữ Thấm Nhi lại lắc đầu.
Mười tám năm qua, nàng vẫn luôn ở dưới đáy của cuộc đời. Cho nên tâm tư của nàng rất cẩn thận. Nàng nhìn ra, Phương Trần thật không có muốn lừa nàng, mà chỉ một lòng muốn chết!
Chuyện này Phương Trần không giả bộ được, cũng không lừa nàng được!
Phương Trần thấy thế tức muốn phun máu, nội tâm vô cùng hối hận.
Ngươi đừng có cảm thấy thế nào nữa, hỏi ta cảm thấy thế nào đây này!
Móa nó!
Sớm biết vậy thì dùng lại kịch bản lúc đuổi Khương Ngưng Y đi cho rồi.
Chỉ cần mình bày ra bộ dáng háo sắc, đối phương có lẽ sớm đã dùng bùa chú đập chết mình!
Đáng tiếc, vừa rồi quá gấp gáp, cho nên căn bản không có kịp suy nghĩ!
Lúc này, Trữ Thấm Nhi hít sâu một hơi, thân thể run nhè nhẹ, nhưng lại kiên quyết đi đến trước mặt Phương Trần.
"Phương Trần, ta từng coi ngươi là người xấu, nhưng hiện tại, xem ra ngươi không giống như trong lời đồn cho lắm."
Trữ Thấm Nhi đi đến trước mặt Phương Trần, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp giờ phút này tràn đầy vẻ sợ hãi.
Khi đưa ra quyết định này, nói nàng không sợ là nói dối.
Nhưng mà, để Phương Trần chết đi vì sự trong sạch của nàng, nàng thật sự không làm được!
"Ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, bình tĩnh một chút..."
Phương Trần cưỡng ép lui lại, nhưng mà Trữ Thấm Nhi lại càng lúc càng đến gần. Mà làn da trắng nõn sáng long lanh kia ở trong sơn động mờ tối dường như tản ra ánh sáng trong suốt, khiến cho tâm thần người ta rung động.
Nhất là hương thơm ngào ngạt kia, không giống với mùi thơm ngát của Khương Ngưng Y, cũng khác với mùi thơm ngọt của Hoa Kỳ Dung, nó có một phong cách riêng, cực kỳ đặc biệt, càng khiến cho Phương Trần to cả đầu.
"Phương Trần, ta là phàm nhân, cũng có thể sẽ mãi mãi chỉ là một phàm nhân."
Trữ Thấm Nhi giống như là đang bơm dũng khí cho bản thân để cởi ra tầng lụa mỏng mông lung cuối cùng, đôi môi tươi thắm của nàng hơi mở ra, run rẩy nói:
"Cho nên, cứ xem hết thảy mọi chuyện hôm nay như là một giấc mộng đi."
Khi Trữ Thấm Nhi vừa nói dứt lời giờ, Phương Trần lập tức nghĩ tới.
Đời trước, hắn đã từng đi tới phương bắc, khi ở khách sạn đã từng gặp một trận tuyết rơi.
Khi đó, sau một đêm tuyết rơi, là cảnh tuyết trắng vạn dặm khiến cho người khác kinh tâm động phách.
Trong cảnh tuyết đầy trời, Phương Trần nhìn ra bên ngoài khách sạn, có hai ngọn núi bao phủ trong làn áo tuyết màu bạc.
Một khắc đó, Phương Trần cảm thấy cảnh sắc đẹp nhất giữa thiên địa không gì hơn cái này!
Giờ khắc này, dây cung tâm lý đang kéo căng hết mức của Phương Trần triệt để đứt mất.
Trữ Thấm Nhi xông tới.
Đúng lúc này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận