Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 467 - Nói Nhảm

Lăng Tu Nguyên im lặng nhìn hắn ta. Triệu Nguyên Sinh bị nhìn chằm chằm một lúc lâu. Hắn ta vô thức ho khan một tiếng, sau đó xua xua tay nói:
“Thôi bỏ đi, thuyền lớn thì sẽ gánh nặng, tuấn mã thìvđi được xa. Ngươi thân là người ưu tú nhất trong đồng đạo chúng ta, tất nhiên là cũng sẽ cần gánh chịu trách nhiệm nặng hơn bình thường rồi. Chuyện của Du Khởi vẫn là nên giao cho ngươi lo thì hơn.”
Lăng Tu Nguyên thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói:
“Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy.”
Triệu Nguyên Sinh:
“...”
Sau đó, Triệu Nguyên Sinh nhìn về thủy kính trước mặt Lăng Tu Nguyên. Bên trong thủy kính là hình ảnh Phương Trần và Du Khởi đang cười nghiêng cười ngả. Thấy cảnh này, Triệu Nguyên Sinh ngẩng người, nói:
“Tại sao bọn hắn lại cười thành như thế này...ừm, đây là huyễn thuật à?”
Hắn ta nhìn kim quang khắp bầu trời, bỗng cảm thấy hơi quen mắt. Hắn ta dụi dụi mắt, lúc đó mới nhìn rõ được cảnh tượng chân chính-- Cả bầu trời của Đạm Nhiên tông bây giờ đều ngập tràn một màu đỏ máu, khí tức tà ác như vô tận bao phủ kín cả núi rừng. Nhưng những khí tức này không hề làm ảnh hưởng đến người khác. Nó chỉ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Lăng Tu Nguyên trả lời:
“Đúng vậy, ta đã bày ra trận pháp Đại Tự Tại Hoan Du Trận- trận pháp mà đúng ra chỉ dùng để khắc chế Thiên ma mới dùng. Mắt trận chính là sơn động chỗ Du Khởi đang ở. Làm như vậy có thể che giấu dị tượng chân thật mà khi Du Khởi đột phá sẽ có. Điều này làm cho người trong Đạm Nhiên Tông sẽ không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại mỗi người đều sẽ cảm thấy tâm trạng trở nên vui vẻ nhẹ nhõm! Còn về hai bọn hắn, bởi vì chỗ bọn hắn đứng là mắt trận, thế nên sự vui vẻ mà bọn hắn cảm nhận được cũng sẽ nhiều hơn người khác.”
Lăng Tu Nguyên vừa dứt lời, tiếng cười của Phương Trần đúng lúc truyền đến:
"Ha ha ha, vì sao ngươi lại trông buồn cười thế chứ...”
Du Khởi cũng cười nói:
“Phương tiền bối, không phải là do ta buồn cười, mà là do huyễn cảnh buồn cười. Rõ ràng là nó không thể hạn chế ta được, thế mà nó lại tưởng rằng có thể thật sự lừa gạt được ta. Đúng là buồn cười quá mà, ha ha ha ha...”
Triệu Nguyên Sinh vừa định nói chuyện thì trở nên im lặng. Có phải là sự vui vẻ mà bọn hắn tiếp nhận hơi nhiều quá rồi không?

"Ừm, có phải hai người họ đang nói ngươi không?”
Triệu Nguyên Sinh cứ có cảm giác người mà Du Khởi đang cười nhạo là Lăng Tu Nguyên. Sắc mặt Lăng Tu Nguyên tỏ ra cực kì bình tĩnh:
"Không phải, Du Khởi chỉ đang cười nhạo thế gian này mà thôi.”
"Vậy thì tốt.”
Triệu Nguyên Sinh chột dạ gật đầu. Hắn ta thấy Lăng Tu Nguyên có vẻ không thân thiện cho lắm, liền vội vàng chuyển chủ đề, nói:
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vậy mà tên Phương Trần này lại có thể tu luyện được công pháp của Lệ huynh, điều này chứng tỏ hắn ta cũng rất mạnh đó chứ.”
Nói đến đây, Triệu Nguyên Sinh không khỏi thốt ra câu cảm thán. Quan hệ của Lăng Tu Nguyên và Triệu Nguyên Sinh rất tốt, thế nên tất nhiên Triệu Nguyên Sinh cũng biết Lệ Phục. Từ trước đến nay, hắn ta luôn đem một lòng kính trọng đối với Lệ Phục. Sau khi Lệ Phục phi thăng quay trở lại, bắt đầu định cư ở Nhược Nguyệt cốc, phần kính trọng mà hắn ta luôn để trong lòng này bắt đầu chuyển thành kính sợ...Những điều này điều do trước đây, khi Triệu Nguyên Sinh phát hiện Lệ Phục đang ở Nhược Nguyệt cốc thì hắn ta liền mang tâm trạng cực kỳ vui mừng kích động, ngay lập tức chạy đến tìm Lệ Phục. Hắn ta muốn đến thỉnh giáo thử tiên giới liệu có giống như trong những bí văn hay không. Vậy mà Lệ Phục vừa mở miệng, câu đầu tiên đã là hỏi hắn ta có biết đoạn chi trùng sinh hay không. Lệ Phục nói có một công pháp đỉnh cấp muốn dạy cho Triệu Nguyên Sinh! Người tu luyện đến cảnh giới cao như Triệu Nguyên Sinh mà nói rằng không biết đoạn chi trùng sinh thì chính là nói chuyện cười. Thế nên hắn ta liền nói rằng bản thân biết. Thế là Lệ Phục liền để cho hắn ta dứt một cánh tay xuống, sau đó liền đem nó luyện thành đan dược uống vào người. Triệu Nguyên Sinh:
“...”
Lúc này hắn ta bắt đầu nhận ra chuyện có gì đó không đúng lắm. Cách tu luyện như thế này không phải là đang tự luyện hóa chính bản thân à? Đến cả ma đạo cũng không có cách tu luyện nào cực đoan như này đâu! Thế nên hắn ta không làm theo. Ngược lại, hắn ta lại hỏi Lệ Phục rằng có thể xem qua công pháp trước hay không. Vậy là Lệ Phục liền nói hắn ta và phần công pháp này không có duyên phận, để hắn ta rời đi. Triệu Nguyên Sinh thấy thế liền cảm thấy chuyện không hay rồi, hắn ta vội vàng đến tìm Lăng Tu Nguyên, muốn hỏi xem Lệ Phục làm sao vậy. Lúc này hắn ta mới biết rằng Lệ Phục đã bị điên rồi. Chính vì như thế nên những công pháp mà Lệ Phục nói Triệu Nguyên Sinh cũng không tin nữa. Ai có thể tin tưởng công pháp mà một tên điên nói ra cơ chứ! Nhưng hắn ta không ngờ rằng bây giờ Phương Trần lại có thể tu luyện công pháp đó. Lăng Tu Nguyên nói:
“Tư chất của Phương Trần cực kì kì lạ, chúng ta không thể dùng góc nhìn của người bình thường để nhìn nhận hắn được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận