Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 118 - Tín Nhiệm

Tuy nhiên, cũng không có việc gì!
Con trai không nói, mình làm mẹ tra một chút là biết rõ.
Nếu như tên Tiêu Thanh này không sai, nàng sẽ bắt Phương Trần đi trừng trị giáo dưỡng.
Nếu là Tiêu Thanh phạm sai lầm, vậy thì thành thành thật thật gánh trách nhiệm, trả giá đắt đi...
"Ngươi làm như thế nào dùng sinh tử đấu để giúp hắn?"
Mà Phương Cửu Đỉnh thì lại quát:
"Đừng hòng gạt ta!"
Nhưng nhìn thần sắc dao động của hắn, rất hiển nhiên, hắn đã bắt đầu tin...
Ôn Tú thấy thế không khỏi sững sờ, hơi trợn to đôi mắt.
Tiếp đó, nàng rơi vào trầm mặc lâu dài...
Được rồi.
Tướng công bình thường cũng là người khôn khéo, giờ phút này ngu dốt như thế, hẳn là do sủng ái con trai...
Sau đó, Ôn Tú mím môi một cái, nỗ lực không bật cười ra tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ cưng chiều, bắt đầu nghiêm túc nhìn Phương Trần biểu diễn.
Phương Trần còn không có ý thức được mẹ đã khám phá ra hết thảy, nhàn nhạt nói với Phương Cửu Đỉnh:
"Sau khi gia tộc của Tiêu Thanh bị hủy diệt, hắn mất đi tinh thần không chịu cố gắng, ngày ngày sa sút tinh thần, không chịu tu luyện, nếu như không người kích thích hắn, hắn chẳng phải là càng ngày càng trầm luân?"
"Cho nên, vì giúp hắn một chút, ta tận lực tiếp cận hắn, nhục nhã hắn, đả kích hắn, khiến hắn một lần nữa kích phát đấu chí!"
"Hiện tại, vì chiến thắng ta, hắn đã bắt đầu khắc khổ tu luyện, nghe nói bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn!"
Lời này vừa nói ra, Phương Cửu Đỉnh chấn động.
"Thật ư?"
"Ngài có thể đi hỏi, hỏi chính Tiêu Thanh!"
Gương mặt Phương Trần trấn tĩnh như mặt hồ, chậm rãi mở miệng.
Đồng thời, trong lòng của hắn mừng rỡ.
Hắn đã thấy vẻ khiếp sợ của Phương Cửu Đỉnh, còn có vẻ chăm chú...
Rất hiển nhiên, mình đã được tín nhiệm!
Phương Trần đắc ý trong lòng.
Như vậy, Phương Cửu Đỉnh sẽ không cưỡng ép lôi kéo hắn đi tìm người giải trừ sinh tử đấu!
Phương Cửu Đỉnh khó có thể tin, khàn giọng nói:
"Nhưng...Nhưng vì sao ngươi muốn giúp hắn? Ngươi có biết người người đều nói ngươi đang làm nhục Tiêu Thanh?!"
"Ngươi có biết ngươi bị người mắng đến mức máu chó đầy đầu?"
Cử động của con trai khiến hắn rất kinh ngạc.
Vậy mà nguyện gánh chịu tiếng xấu vì trợ giúp Tiêu Thanh.
Không khỏi, quá thiện lương!!!
Đây mới là binh sĩ Phương gia!
Giờ khắc này, Ôn Tú thu hồi ánh mắt, nhịn không được quay đầu đi loay hoay tìm trà cụ trên bàn trà, sau khi phát hiện không có trà cụ, nàng lại không thể không đi loay hoay tìm bình hoa...
Không đúng!
Sao nơi này còn khiến cho người ta cảm thấy dày vò hơn cả chiến trường Thiên Ma chứ?!
Trước sự chất vấn của Phương Cửu Đỉnh, Phương Trần chậm rãi nói:
"Bị chửi thì bị chửi, có sao chứ?"
"Người bị mưa tạt ướt người mới biết, lúc gặp mưa hy vọng nhất có người có thể chống dù giúp hắn!"
Lời này vừa nói ra, Phương Cửu Đỉnh như bị sét đánh, kinh ngạc ngẩn ngơ tại chỗ.
Còn Ôn Tú thì run tay, quay đầu nhìn Phương Trần...
Nhìn thần sắc của hai người, Phương Trần cười to khặc khặc trong lòng.
Ha ha!
Tuyệt cú mèo!
Câu nói này, đã rất uyển chuyển biểu đạt nỗi u sầu khi có tư chất cực kém, không được phụ mẫu sủng ái thuở thiếu thời của mình.
Kể từ đó, nhất định có thể dẫn phát một trận áy náy long trời lỡ đất trong lòng Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú!
Nói không chừng, sẽ khiến bọn hắn vô cùng khổ sở...
Quả thật không sai.
Giờ khắc này, vành mắt của Ôn Tú đỏ lên.
Nhưng, trong tròng mắt của nàng không phải là vẻ khổ sở mà là vui vẻ.
Bên trong giọt nước mắt là sự vui sướng!
Lời nói của Phương Trần rất xấu hổ, kỹ năng diễn xuất cũng không ra sao!
Nhưng nàng không quan tâm.
Nàng rất vui vẻ!
Vui vẻ vì con trai có thể nói như vậy với mình!
Nàng nghe được, Phương Trần đang oán trách nàng và Phương Cửu Đỉnh!
Nhưng nguyên nhân là vì như thế, nàng mới có thể vui đến phát khóc!
Bởi vì, hai mươi mấy năm Phương Trần chưa bao giờ mở ra cánh cửa trái tim với nàng!
Đừng nói oán trách, dù là hỏi thăm cũng khó mà mở miệng.
Khi thấy họ, hắn sẽ chỉ trầm mặc không nói một lời.
Nhưng bây giờ, hắn lại kể với họ hắn sống ẩn nhẫn, hắn sống không dễ dàng, thậm chí oán trách, Ôn Tú sao có thể không vui được?
Rốt cuộc, nàng sợ nhất không có cơ hội mở ra khúc mắc giữa hai mẹ con!
Bây giờ, cơ hội này đã đến!
Giờ khắc này, Ôn Tú đột nhiên rất cảm kích em dâu Nghiêm Hàm Vân.
Nếu không phải nàng tính kế mình và Phương Cửu Đỉnh, nàng đến năm nào tháng nào mới sẽ nhận được cơ hội này?
Nghĩ tới đây, nội tâm Ôn Tú âm thầm hứa hẹn.
Nghiêm Hàm Vân, lão nương trở về chỉ đánh ngươi hai mươi chín ngày, không đánh ngươi một tháng!

Đáy lòng Ôn Tú cảm tạ Nghiêm Hàm Vân sáng tạo cơ hội cho Phương Trần có thể mở miệng trách cứ và oán trách họ, để cho nàng có thể đền bùc cho Phương Trần...
Một bên khác, thần sắc Phương Cửu Đỉnh chấn động, thật lâu không nói gì.
Một lát sau.
Phương Cửu Đỉnh hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói:
"Tốt!"
"Không hổ là binh sĩ Phương gia ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận