Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 233 - Thân Thể Có Vấn Đề

Sau khi nghe dưới hai người báo cáo xong, Trương Thiên gật đầu:
"Được, ta đã biết, các ngươi trở về đi. Lúc rời đi, mỗi người nhận một viên Toái Ngọc đan."
Nghe vậy, hai người vui mừng:
"Vâng!"
Bọn hắn giám thị nơi ở của Tiêu Thanh chỉ là chuyện tiện tay.
Không nghĩ tới lại còn có thể nhận được chí bảo của Luyện Khí kỳ như Toái Ngọc đan, thực sự làm bọn hắn quá vui mừng!
Sau khi hai người rời khỏi, Trương Thiên sờ gương mặt vừa bớt sưng, đau đớn nói:
"Đi, nhìn xem đồ vật của cha ta có thiếu gì không, nếu có thì tranh thủ thời gian bổ sung, nếu như không có thì lấy tới cho ta."
"Vâng!"
Ngụy Thiêm ở sau lưng Trương Thiên lập tức ôm quyền, quay người tiến vào nội thất trong động phủ của Trương Thiên.
Sau khi Ngụy Thiêm chuẩn bị xong lễ vật, Trương Thiên đứng dậy, hỏi:
"Phương thiếu đâu, hắn không đến sao?"
"Phương thiếu nói, thân thể của hắn có vấn đề, không tiện xuất hành."
Một tên nô bộc là chân chạy của Trương Thiên khom người nói.
Trương Thiên xùy cười một tiếng, hắn biết Phương Nhiên không muốn cúi đầu với Phương Trần, sau đó nói:
"Mặc kệ hắn, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, chúng ta đi thôi."
"Vâng!"
. . .
Ánh Quang hồ sơn.
Lúc Phương Trần trở về trước cửa nhà thì phát hiện Trương Thiên với gương mặt sưng to, mặc áo bào trắng đứng dưới sư tử vàng.
"Trương Thiên, ngươi tới đây làm gì?"
Nhìn thấy đối phương xuất hiện, Phương Trần nhíu lông mày lại, nghĩ thầm kẻ đến không thiện, Trương Thiên dự định gây sự à?
Nhưng Trương Thiên lập tức nở nụ cười không kiêu ngạo không tự ti, ôm quyền nói:
"Phương sư huynh, lúc trước sư đệ có mắt như mù, xin sư huynh thứ lỗi."

Thấy Trương Thiên lại có thể đến thú nhận và nói xin lỗi, Phương Trần sững sờ, ngoài ý muốn nói:
“Ngươi đây là?”
Sự thay đổi của Trương Thiên, khiến Phương Trần nhận ra rằng, tu sĩ “Trương Phong” trước đây đã thăm dò tu vi của mình ở Nhược Nguyệt cốc, hẳn là được Trương Thiên phái tới!
“Sư huynh có chỗ không biết, hôm đó tại thành Viêm Quang, dưới sự xúi giục của Thường Vi ta nhất thời xúc động làm trái môn quy, gây phiền phức cho Tiêu Thanh sư đệ, may mắn Phương sư huynh, người đã ra tay kịp thời, không chỉ bảo vệ được Tiêu Thanh, mà còn cứu được ta một sư đệ ngu dại đầu óc đơn giản, không để cho ta làm trái môn quy, cho ta đủ thời gian để khôi phục lý trí và nhận ra hành vi của mình ngu xuẩn đến mức nào!”
Trương Thiên khom lưng nói:
“Cho nên, ta muốn đa tạ sư huynh, đã kéo ta ra khỏi vũng lầy tội ác, để có cơ hội nói lời cảm tạ và chuộc lỗi trước mặt huynh.”
Lúc này, Phương Trần đã đi tới cổng thành.
Hắn không nghe tất cả nội dung từ sau hai từ “xúi giục”, trực tiếp đi thẳng qua Trương Thiên đến cổng.
Sau khi mở cửa, Phương Trần nhàn nhạt nói:
“Nếu người đã biết sai, vậy ta cũng không tiện tiếp tục tính toán với ngươi, ngươi đi vào trước đi, ta muốn nhìn thành ý nói xin lỗi của ngươi.”
“Vâng!”
Trương Thiên vội vàng đứng dậy.
Đối mặt với sự coi thường của Phương Trần, Trương Thiên cũng không giận.
Dù sao cũng là hắn nói hươu nói vượn, có nghe hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là để cho Phương Trần xuống bậc thang, cho hắn cơ hội bày tỏ áy náy mà thôi.
Sau khi hai người tiến vào, đến đại sảnh.
Dực Hung lười biếng liếc nhìn Trương Thiên một cái, rồi thu lại.
Trương Thiên vui vẻ hớn hở nói:
“Đây là thú cưng của Phương sư huynh sao? Thật là oai phong dũng mãnh, trong ấn tượng của ta, e rằng chỉ có bức tranh Yêu Đế mà năm đó ta từng có cơ hội thấy, mới có tư cách so sánh với thú cưng của Phương sư huynh thôi.”
Dực Hung nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng người, trên mặt lộ ra một chút kiêu ngạo.
“Ngồi xuống, nói việc chính.”
Phương Trần gõ bàn nói.
Trương Thiên ho khan một tiếng, sau đó mới ngồi xuống:
“Phương sư huynh, ta tới đây không chỉ để nói lời xin lỗi, mà còn đến để mang phiền phức đến cho sư huynh, xin ngài hãy giúp ta hòa giải với Tiêu Thanh.”
“Mọi người đều là sư đệ của Phương sư huynh, lại có hiềm khích thứ gì thật sự không thích hợp.”
Phương Trần nghe vậy, liếc nhìn Trương Thiên một chút, từ chối cho ý kiến nói:
“Ngươi đã nhằm vào Tiêu Thanh như thế, vì đối phó hắn, còn cướp Thường Vi, mối hận cướp vợ này, ta lấy gì để hòa giả cho ngươi?”
“Sư huynh, người hiểu lầm rồi!”
Nghe vậy, Trương Thiên tái mặt kinh ngạc, hoảng sợ giải thích:
“Ta thừa nhận, ta đã cướp Thường Vi, nhưng ta không nhằm vào Tiêu Thanh.”
“Chính Thường Vi là người chủ động tiếp cận ta, ta thấy nàng hiểu chuyện chủ động, lại lanh lợi nhu thuận, mà ta trầm mê tu luyện, xấu hổ khi kết bạn, gặp Thường vi nhiệt tình hào phóng, ta tình cờ thiếu một hảo hữu đáng để kết giao sâu sắc, vì vậy đã kết thân với nàng!”
“Sau đó, tôi mới biết rằng nàng và Tiêu Thanh đã có hôn ước, còn nghe nàng nói bậy, nàng nói rằng Tiêu Thanh thay đổi thất thường, có hôn ước với nàng, còn không rõ ràng với Lăng Uyển Nhi, bởi vậy,ta vì ra mặt giúp hảo hữu, mới sinh ra ân oán với Tiêu Thanh!”
“Về sau, ta mới biết là nàng lăng nhăng, ta đã bị lừa dối!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận