Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 96 - Kết Quả

Mọi người nhìn về phía Lệ Phục, lâm vào trầm mặc. Lúc này, một đạo khí tức quỷ dị bỗng cười lên:
“Ha Ha, đã rất nhiều năm rồi Đông Cảnh chúng ta chưa được nhìn thấy độ kiếp, hôm nay lại có cơ duyên gặp được. Các hạ là người bảo vệ cho vị đạo hữu đang độ kiếp kia phải không, cũng không nên ích kỉ như thế chứ. Để cho chúng ta cùng quan sát, cho chúng đạo hữu một cơ hội có thể tham quan và giác ngộ về lôi kiếp có được không? Chuyện sảy ra ngày hôm nay ắt có kết quả về mai sau, sau này chúng ta nhất định sẽ có báo đáp!”
Thanh âm trầm khàn vang vọng trong không trung. Mọi người ở bốn phía không nói gì cả, nhưng rõ ràng bọn họ cũng có ý nghĩ như thế. Lôi khiếp rất khó khăn. Bọn hắn đều đã trốn lôi kiếp rất nhiều năm, bây giờ có may mắn gặp được nên ai cũng muốn nhìn qua để hiểu một chút, thử nắm giữ chút tin tức. Mặc dù lôi kiếp này hơi kì lạ, cảm giác nó mới ở Phản Hư kì mà thôi, lôi kiếp đúng ra không nên yếu đuối như này. Nhưng bọn hắn suy nghĩ một lúc, tất cả đều cảm thấy có lẽ do Lệ Phục đã làm trận pháp ngăn cách, thế nên mới làm cho bọn hắn cảm thấy lôi kiếp lần này yếu đuối hơn. Thế nên tất cả mọi người đều quyết định ở lại!
Nhưng mà Lệ Phục đã nhận lời Phương Trần rồi, thế nên chắc chắn hắn sẽ không để bất kì ai làm phiền Phương Trần cả. Thế nên, Lệ Phục quyết định mời tất cả mọi người rời đi một cách lễ phép. Hắn nhàn nhạt nói:
“Cút!”
Không khí như đông cứng lại. Giọng nói trầm thấp khàn khàn khi nãy lại vang lên, mang theo một điệu cười cảnh cáo:
"Các hạ, ngươi làm thế này thật sự là không có tình người quá rồi thì phải.”
Lúc này, Lệ Phục khóa chặt ánh nhìn vào một cặp mắt đen thui trong vô số con mắt, rồi chầm chậm nói:
"Con người ta trước nay rất nói lí lẽ, thế nên ta chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết ngươi không phải là người. Ngươi không phải là người thì sao ta phải nói đến tình người với ngươi?”
"Làm sao ngươi có thể?”
Trong ánh mắt đen kịt đó lộ ra một tia hoảng hốt. Giây tiếp theo, hắn không màng đến việc đang nói chuyện với Lệ Phục mà vội vã co cẳng chạy. Lệ Phục có thể nhìn ra hắn là ai thì chứng tỏ tu vi của Lệ Phục cao hơn hắn gấp vạn lần. Nếu như hắn còn không mau chạy đi, vậy thì giây tiếp theo Lệ Phục có thể giết đến bản thể của hắn cũng không chừng. Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều tỏ ra kinh ngạc. Bọn hắn nuối tiếc mà nhìn lướt về phía tòa núi lửa mà không thấy được gì bên trong kia rồi nhanh chóng rời đi.
Một lát sau, bầu trời đen thui khôi phục lại như bình thường. Mà Dực Hung đang run cầm cập dưới góc y phục của Lệ Phục cũng ngơ người. Đồng thời sự sùng bái Lệ Phục trong lòng hắn cũng tăng lên theo cấp số nhân... Sư tôn của Phương Trần đỉnh quá luôn! Đứng trước một đám người Độ kiếp kì mà không hoang không hoảng, không những thế hắn còn có thể bình tĩnh đến vậy, có thể kiến cho tất cả bọn hắn đều bỏ đi? Thật là đỉnh quá rồi! Trong lòng Dực Hung cũng âm thầm xin lỗi...
Thật sự rất xin lỗi, Lệ tiền bối, lúc nãy ta không nên nghĩ đầu óc ngươi có vấn đề! Ngươi lợi hại như vậy thì làm sao có chuyện đầu óc ngươi có vấn đề được? Kẻ đầu óc có vấn đề... không đúng, con hổ đầu óc có vấn đề là ta mới đúng! Giây phút này, Dực Hung không còn quan tâm đến chuyện độ kiếp của Phương Trần nữa. Lệ tiền bối đã nói hắn sẽ không sao thì chắc chắn hắn không sảy ra chuyện được! Dực Hung chui ra từ bên dưới áo bào của Lệ Phục, hắn tỏ ra vô cùng coi thường mà nhìn lên bầu trời... Mấy người vừa rồi đều là Độ Kiếp kì à? Có gan thì quay lại nói chuyện với hổ lão gia nhà ngươi đây này!
Đúng lúc này, một đạo khí tức lại xuất hiện. Dực Hung lập tức bị dọa sợ, nhanh chóng trốn lại vào bên trong áo bào của Lệ Phục. Nhưng mà lần này hắn không chui được, bị Lệ Phục cản lại. Nhưng mà Dực Hung cũng phát hiện ra khí tức lần này không giống lần trước. Khí tức lần trước tràn đầy năng lượng, nhưng khí tức lần này thì có vẻ bình đạm hơn rất nhiều. Có lúc thì như Trúc Cơ, có lúc lại giống như Kim Đan, hỗn loạn, biến hóa không ngừng. Nhưng mà quan trọng nhất là khí tức này làm người ta cảm thấy an ổn, yên tâm.

Đối mặt với cỗ khí tức này, Lệ Phục cũng không che mặt nữa, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ngươi tới đây làm gì? Không phải ngươi đang bế quan tu luyện sao?”
“Ha ha, bế quan thật mệt mỏi, ta ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện xem xem người nào đang độ kiếp. Không ngờ tới lại gặp ngươi!”
Một văn sĩ trung niên hiền hòa nho nhã, khoác áo bào trắng từ không trung bước ra.
Hắn bị lôi kiếp làm cho kinh động, cho nên đi ra xem một chút!
Viêm Quang thành cách dnt quá gần, hắn không thể để cho bất cứ nhân tố bất ngờ không ổn định nào lan đến ảnh hưởng dnt.
Mà sau khi văn sĩ trung niên xuất hiện, Dực Hung kinh ngạc phát hiện, trên ngón tay hắn, có đeo một chiếc nhẫn có khắc một ngọn núi được tô màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận