Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 373 - Nhất Định Rồi

Thế nên, so với biểu hiện cực kì khoa trương của người khác khi biết Phương Trần có Khải giáp thần tướng màu đỏ thì Phương Quang Dự chỉ hơi kích động một lát, sau đó trạng thái của hắn ta lại trở về bình thản như một hiền giả bình thường. Thậm chí nhìn hắn ta còn cảm giác có vẻ hơi hiu quạnh...
Trời đã định trước rằng hắn ta không thể thấy khoảnh khắc Khải giáp thần tướng màu đỏ trong truyền thuyết đại thành! Hắn ta cảm thấy, hôm nay mục đích Lăng Tu Nguyên đưa Phương Trần tới đây chính là muốn cho hắn ta thấy rằng tương lai của Phương gia đã có Phương Trần bảo vệ. Bản thân hắn ta có thể an tâm ra đi rồi... Sau đó, Phương Quang Dự nhìn về phía Lăng Tu Nguyên. Hắn ta ôm quyền hành lễ:
“Lăng sư bá, lâu ngày không gặp, dạo này ngươi vẫn ổn chứ?”
“Tất cả đều mạnh khỏe cả.”
Lăng Tu Nguyên gật nhẹ đầu, nói:
“Ta còn có một đứa con gái, tên là Uyển Nhi. Sau này khi ngươi khu kiếp về, thân làm ca ca thì nhớ mang tặng một chút quà cho muội muội của ngươi đấy.”
Phương Trần bất ngờ, đồng tử co rút lại... Mẹ nó chứ. Hóa ra tằng tổ của hắn lại là ca ca của Uyển Nhi? Nói như vậy thì chẳng phải cha của hắn phải gọi Tiêu Thanh là cô mỗ gia hay sao? Đúng là thế giới tu tiên! Thật sự chẳng tồn tại chút logic nào cả! Còn Phương Quang Dự nghe thế thì không nhịn được bật cười:
“Nhất định rồi. Kể cả cho dù ta khu kiếp không thành công đi chăng nữa thì ta cũng nhật định giữ lại chút quà cho Uyển Nhi.”
Lăng Tu Nguyên nghe hiểu ý ngoài lời nói của Phương Quang Dự. Hắn vỗ vỗ vai Phương Trần rồi nói:
"Yên tâm đi, ta đã tìm ra phương pháp giải quyết kiếp lực của ngươi rồi, ngươi không cần phải bi quan như vậy đâu.”
Nghe Lăng Tu Nguyên nói vậy, Phương Quang Dự khựng người lại, ánh mắt như tro tàn của hắn ta cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng:
“Sư bá, phương pháp gì vậy?”
Lăng Tu Nguyên cười thần bí, nhưng hắn không nói gì cả mà chỉ vỗ vỗ vai Phương Trần. Cái vỗ vai này làm cho Phương Quang Dự sững sờ. Nhiều năm như vậy rồi mà sở thích trêu đùa, tỏ ra nguy hiểm của sư bá vẫn không thay đổi chút nào hay sao? Mà lúc này, ánh sáng đỏ trong tay của Phương Trần tràn ra, sau đó cán của cái dao găm Tiểu Hắc Kiếm xuất hiện trong tay hắn. Phương Quang Dự nhìn Độ Ách thần binh dài mảnh trước mặt mình, trong lòng hắn ta khẽ động:
"Đây là... Châm hay sao?”
Nhưng sau đó hắn ta chăm chú nhìn một lát, rồi ánh mắt lộ ra mấy phần kinh hãi. Trên chiếc châm màu đen này, hắn ta cảm thấy một cỗ lực lượng huyền diệu khó giải thích!
“Đây là Độ Ách thần binh mà Phương Trần lấy được bên trong Thần Tướng Trần Ma Bia.”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười:
“Sau khi Phương Trần lấy được Độ Ách thần binh, hắn biết chuyện ngươi bị kiếp lực quấy nhiễu đủ điều nên liền không ngủ không nghỉ, thí nghiệm chuôi Độ Ách thần binh giúp ngươi. Sau đó lại tìm ra được chuyện chuôi Độ Ách thần binh này có tác dụng đối với khu kiếp của ngươi! Thế nên Phương Trần sẵn sàng làm gián đoạn việc ta bế quan, bắt ta đưa hắn tới đây tìm ngươi để giúp ngưoi khu kiếp đó!”
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Phương Quang Dự một cách đầy ẩn ý. Phương Trần đứng một bên:
“...”
Tổ sư à. Ta cảm thấy rất cảm động về hành vi của ngươi. Nhưng ngươi nói láo như vậy làm ta đỏ mặt đó. Kể cả có dựa vào kỹ năng diễn xuất đỉnh cao như ta, dưới có thể lừa dối Tiêu Thanh, trên có thể gạt được cha mẹ, nhưng lúc này nghe ngươi nói ta cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ và bứt rứt chột dạ theo đó... Mà lúc này Lăng Tu Nguyên vẫn thản nhiên đứng một bên. Hắn nói những lời này không chỉ là vì muốn khích lệ Phương Trần, giúp Phương Trần ghi điểm ấn tượng tốt trước mặt Phương Quang Dự, mà còn cả vì bản thân hắn nữa. Nếu sau này để cho người của Phương gia biết chuyện hậu nhân nhà bọn hắn sau khi lấy được Độ Ách thần binh đã liền đưa ngay cho một người ngoài như hắn thử nghiệm đủ trò, thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu hiềm khích nữa.
Cho dù Lăng Tu Nguyên là người nhìn Phương Quang Dự lớn lên, hắn cũng biết hắn ta không phải là kẻ chấp nhặt, nhưng hắn vẫn phòng hờ một đường lui theo thói quen. Mà lúc này. Vẻ mặt Phương Quang Dự giống như bị sét đánh trúng. Hắn tỏ ra khó tin nhìn về phía Phương Trần. Hắn không thể tin được Phương Trần lại có thể làm đến mức này vì bản thân hắn.
“Trần nhi, ngươi hồ đồ rồi. Độ Ách thần binh là một thần khí mạnh mẽ bí ẩn đến như vậy. Đến khi ngươi có tu vi Độ Kiếp kì rồi khám phá cũng không muộn, làm sao lại dùng tu vi Kim Đan kì để thử nghiệm? Nếu ngươi gặp nguy hiểm thit biết làm sao?!”
Phương Quang Dự cảm động khó nói thành lời, hắn vỗ vai Phương Trần, trong miệng tràn đầy “trách cứ”. Lăng Tu Nguyên nói giúp:
“Tất cả cũng là do hắn ta vì trưởng bối. Trước nay tính cách hắn ta đều như vậy, luôn kính trên nhường dưới, kính trọng người hiền, giúp đỡ bằng hữu.”
Phương Trần:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận