Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 447 - Chuông Chân Truyền

Chuông Chân Truyền chỉ biết chế tạo pháp bảo ngộ đạo, sự giúp đỡ này cho mình thực sự là rất ít.
Tuy nhiên, Phương Trần có thể hiểu được sự kiêu ngạo của Chuông Chân Truyền.
Trong Đạm Nhiên Tông khắp nơi đều có người biết luyện chế pháp bảo, nhưng hiện tại xem ra, chỉ có Chuông Chân Truyền biết luyện chế pháp bảo ngộ đạo.
Với trình độ kỹ thuật cao như này, không trách người ta kiêu ngạo mà đi mò cá.
Phương Trần liền nói:
“Vậy xin phiền tiền bối chế tạo cho ta một cái pháp bảo ngộ đạo đi!”
Nhưng Chuông Chân Truyền vừa rồi còn nói một cách kiêu ngạo, lập tức xi hơi, hắn bắt đầu tính chiến thuật trầm mặc:
“Ừm…”
Lúc này hiện trường lại quay về điểm xuất phát ban đầu, lúng túng.
Nó nói thì kiêu ngạo như thế, nhưng hắn thật không biết làm sao giúp Phương Trần luyện chế pháp bảo ngộ đạo!
Tục ngữ có câu, gỗ mục không thể đẽo, đá cứng không thể luyện, bùn nhão thì không thể trát tường!
Nhưng tình huống của Phương Trần, so với gỗ mục và đá cứng còn đáng sợ hơn.
Vấn đề không phải là tư chất của hắn có kém hay không…
Vấn đề của hắn là không có tư chất!
Khí linh của Chuông Chân Truyền sắp bị bản thể của chính mình nôn ra, bởi vì thật sự là không kiểm tra ra được tư chất của Phương Trần.
Tư chất của tên này như quỷ vậy, trên thế giới này không có người nào như vậy, khiến đến Chuông Chân Truyền cũng bị tê.
Mà Chuông Chân Truyền càng trầm mặc thì Điện Đạm Nhiên càng xấu hổ.
Lúc Chuông Chân Truyền mò cá nhiều năm sắp mất mặt, thì mọi người đều đã xấu hổ cụp ngón chân.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, đều rõ ràng Chuông Chân Truyền là bởi vì không luyện được nên mới không dám trả lời những bọn hắn không ai dám nói rõ chuyện này.
Nếu không phải bây giờ khó rời đi, ai lại muốn ở đây nhìn lão gia hỏa mất mặt!
Phương Trần cũng không dám hỏi câu ”Tiền bối à, sao người không nói chuyện?”, sợ nói xong sẽ bị Chuông đuổi đi.
Nếu nói ra thật, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải nằm cùng một chỗ với Ngô Mị sư đệ.
Đúng lúc này.
Chuông Chân Truyền đột nhiên tựa hồ phát hiện được cái gì đó, kinh hô nói:
“Tìm được rồi!”
Thấy thế, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Chuông Chân Truyền:
“Hả?”
Bọn họ vừa rồi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Chuông Chân Truyền, lúc này Chuông Chân Truyền đáp lại, bọn hắn đương nhiên lập tức chú ý đến.
Giọng điệu của Chuông Chân Truyền đầy tự hào:
“Sở dĩ vừa rồi ta không nói lời nào, thực ra là vì ta nghĩ đến một câu nói mà Xích Tôn đại nhân đã để lại!”
Mọi người nghe vậy, lộ ra nghi ngờ.
Đây là thật sao?
Chuông Chân Truyền không phải vì luyện không nổi nên mới trầm mặc sao?
Chuông Chân Truyền tiếp tục nói:
“Xích Tôn đại nhân từng nói, nếu như có một ngày gặp được tư chất khó kiểm tra, Ấn Chân Truyền bị trì hoãn lâu ngày không thể luyện cho đệ tử chân truyền, thì hãy giao bảo vật quan trọng này cho chân truyền đó!”
“Bởi vì, đệ tử chân truyền này, là sự tồn tại đặc thù nhất của Đạm Nhiên Tông!”
“Xứng đáng với bảo bối này!”
Mọi người lập tức cả kinh, nhất là Dư Bạch Diễm.
Hắn đảm nhiệm vị trí tông chủ nhiều năm như vậy, đây thật là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này!
Chẳng lẽ Xích Tôn đại nhân thực sự đã tiên đoán được sự tồn tại của Phương Trần?
Cái kia…
Năng lực bói toán trước vận mệnh tương lai này có phải là quá mạnh không?
Chờ chút!
Dư Bạch Diễm đột nhiên sửng sốt.
Nếu như Xích Tôn đại nhân thật sự có lời tiên đoán, hắn dự liệu được việc mình sẽ quỳ sao?
Phương Trần ở khoảng cách gần thì nghẹn họng nhìn trân trối, tràn ngập vẻ khó tin:
“Như vậy, chẳng lẽ bảo bối này, chính là…”
Chuông Chân Truyền nghiêm nghị nói:
“Không sai, Phương Trần, bảo bối này, là của ngươi!”
“Cũng là ngươi Dự Ngôn Chi Tử trong miệng của Xích Tôn đại nhân!”
“Sự tồn tại đặc thù nhất của cả Đạm Nhiên Tông!”
Mọi người nghe vậy, đều xôn xao, đều bị chấn nhiếp trong lòng hoảng sợ bởi lời nói hàm chứa khí thế cường giả của Chuông Chân Truyền.
Phương Trần, hóa ra là Dự Ngôn Chi Tử của Xích Tôn đại nhân sao?!
Phương Trần nhất thời thụ kinh sủng nhược, kích động đến mức thân thể tự giác phát run, nói:
“Đa tạ tiền bối, xin hỏi bảo bối này là cái gì?”
Chuông Chân Truyền lộ ra vẻ tự hào, chậm rãi nói:
“Là hắn!”
“Đây, cho ngươi!”
Nói xong, năm cái Ấn Chân Truyền trống không chậm rãi bay ra từ trong cơ thể của Chuông Chân Truyền!
Vừa mới nói xong.
Phương Trần:
“...”
Dư Bạch Diễm:
“...”
Mọi người:
“...”
Toàn Điện Đạm Nhiên lại một lần nữa rơi vào im lặng như trước.
Nhưng lần này không còn là sốc nữa mà là sự im lặng xấu hổ như chết.
Trong sự yên lặng này, chỉ có tiếng ngáy của Ngô Mị tiếp tục vang vọng…


Phương Trần sửng sốt.
Trên thực tế, ngay từ câu đầu tiên khi hắn nhắc đến Dự Ngôn Chi Tử ở chuông Chân Truyền, hắn liền nghe ra tất cả chỉ là lời tán gẫu vô nghĩa.
Nếu thực sự là Dự Ngôn Chi Tử, thì ngay thời khắc chuông Chân Truyền lộ diện nên trực tiếp ngả bài, cần gì lãng phí thời gian?
Bạn cần đăng nhập để bình luận