Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 164 - Ta Cũng Không Biết Nữa

“Được rồi...”
Tiêu Thanh gãi gãi đầu. Sau đó, hai người đi đến đấu viện. Vừa vào cửa, 4 người trong viện đã nhanh chóng tiến đến. Sắc mặt họ tràn đầy cảnh giác nhìn Phương Trần.
“Bốn vị tiền bối, vãn bối và Tiêu Thanh đến để hoãn kì hạn sinh tử đấu lại.”
Phương Trần cười ha ha nói:
“Không biết các ngươi đã suy nghĩ đề xuất hoãn một nghìn tỉ năm của ta đến đâu rồi?”
Bốn người:
“...”
Lửa giận khó khăn lắm họ mới ép xuống được vây giờ lại bùng lên!
“Nói sau, nói sau đi...”
Trữ Hà gượng cười, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh:
"Tiêu Thanh, không biết ngươi có đồng ý hoãn kì hạn sinh tử đấu hay không?”
Trong đôi mắt hắn tràn đầy vẻ mong đợi. Hắn mong đợi Tiêu Thanh sẽ từ chối Phương Trần...Nhưng Tiêu Thanh lại nói:
“Ta đồng ý!”
"Tại sao ngươi lại đồng ý?”
Trữ Hà tỏ ra không tin được mà nhìn hắn. Ba người còn lại cũng trợn tròn mắt. Ngươi, cái tên này, tại sao lại không hiểu chuyện như thế chứ? Nghe vậy, Tiêu Thanh nghi hoặc gãi gãi đầu:
“Ừm...ta cũng không biết nữa.”
Bốn người:
“...”
Đầu óc đứa trẻ này không có vấn đề gì chứ? Sau đó, Trữ Hà cảm thấy nói chuyện với Tiêu Thanh không ổn nên quay qua nói với Phương Trần:
"Nếu đã như vậy thì ngươi cứ ngồi xuống một lát đã. Chút nữa Lâm trưởng lão sẽ đến.”
“Lâm trưởng lão?”
Sắc mặt Phương Trần hơi thay đổi:
“Tại sao hắn ta lại đến đây?”
“Chuyện hoãn kì hạn sinh tử đấu là chuyện mà chưa từng có tiền lệ tại đấu viện. Chuyện này nói lớn cũng lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ. Thế nên chúng ta quyết định giao cho Lâm trưởng lão xử lí.”
Trữ Hà nói. Nếu như là những đệ tử bình thường khác đến xin hoãn thì hắn đã trực tiếp từ chối cho xong chuyện rồi? Còn định hoãn? Thích đánh thì đánh, không đánh thì cút! Nhưng tên khốn Phương Trần này rất thích gây chuyện, hắn không thể từ chối dễ dàng được. Nên chỉ đành nói dối rằng chuyện này quá lớn, phải nhờ Lâm Vân Hạc đến quyết định. Thực ra hắn chỉ muốn mời Lâm Vân Hạc qua đây để đè ép Phương Trần mà thôi. Đến lúc đó, kể cả Phương Trần không hài lòng với quyết định của Lâm Vân Hạc thì hắn cũng không thể gây chuyện với đấu viện được!
“Hả? Ta và Tiêu Thanh chỉ là hai đệ tử bình thường mà thôi, có lẽ không cần nhờ đến Lâm trưởng lão ra mặt giải quyết đâu đúng không?”
Phương Trần vội nói:
“Làm như thế thì làm phiền hắn ta quá!”
Người bình thường đều hiểu sẽ chẳng có ai đồng ý chuyện tạm hoãn kì hạn sinh tử đấu một nghìn tỉ năm cả. Nhưng hắn cũng chỉ muốn ép bốn vị trưởng lão một chút, để họ đồng ý với hắn, giúp hắn có thể lấy được cái bug này của hệ thống mà thôi. Nếu như Lâm Vân Hạc tới đây thì chắc chắn sẽ bị từ chối mất.
“Không phiền!”
Nhưng đúng lúc này, từ cửa truyền vào một giọng nói. Phương Trần lập tức quay đầu lại. Một người trung niên mặc áo bào đen đi chầm chậm đến. Trong mắt hắn có nét tức giận, nhất là khi hắn nhìn về phía Phương Trần, lửa giận trong mắt lại cháy càng cao....Phương Trần không hiểu gì cả. Đại ca, tại sao tự nhiên lại tức giận như vậy?
"Lâm trưởng lão!”
Trữ Hà và 3 người còn lại thấy Lâm Vân Hạc xuất hiện liền giống như thoát khỏi gánh nặng, vội vã ôm quyền chào hỏi.
"Các ngươi lui xuống trước đi, chuyện này giao cho ta giải quyết là được.”
Lâm Vân Hạc nhàn nhạt nói.
"Vâng!”
Bốn người lập tức khom lưng lui xuống, lập tức né khỏi Phương Trần giống như chạy trốn quỷ thần vậy. Lâm Vân Hạc nhìn Phương Trần, chỉ vào hoa văn màu đỏ trên y phục của Phương Trần:
“Từ sau ngươi đừng bao giờ mặc bộ y phục này nữa.”
“Tại sao vậy? Lâm trưởng lão, ngươi chấp nhặt cả việc này hay sao?”
Lão đầu này sao hôm nay còn quan tâm đến cả chuyện y phục của mình vậy? Lâm Vân Hạc nghe vậy liền tức giận nói:
“Dù sao thì ta cũng không thích thấy, có được không hả?”
Phương Trần:
“...”
Người tu tiên cũng có thời tiền mãn kinh à? Sau đó, Phương Trần tràn đầy tức giận định nói lí với Lâm Vân Hạc, dựa vào cái gì mà quản cả cách ăn mặc của đệ tử...Kì quái thật đấy! Câne thận ta bảo Lăng sư tổ lột sạch ngươi ra! Mà lúc này, Lâm Vân Hạc lại nói:
“Chuyện hoãn thời gian sinh tử đấu, ta đồng ý!”
Trên mặt Phương Trần lập tức lộ ra nụ cười, hắn giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
“Lâm trưởng lão, ngươi đúng là người tốt. Ta chưa từng gặp ai tốt như ngươi cả!”

Phương Trần không ngờ rằng Lâm Vân Hạc sẽ nói thế! Hắn tưởng rằng Lâm Vân Hạc sẽ dùng mọi cách để cản hắn lại cơ!
"Ha ha!”
Đối với lời khen ngợi của Phương Trần, Lâm Vân Hạc chỉ cười nhẹ hai cái chứ không có biểu hiện gì. Khi nãy, lúc hắn biết chuyện Phương Trần muốn hoãn sinh tử đấu đến một nghìn tỉ năm sau thì đến cả từng cơ bắp của hắn cũng đang cảm thấy tức giận. Hắn cũng cảm thấy Phương Trần đang cố tình gây chuyện giống như mấy lão giả ở đấu viện vậy! Nhứng sau đó hắn suy nghĩ lại, hắn bình tĩnh lại rồi suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng quyết định đồng ý với Phương Trần! Thứ nhất là do bây giờ hắn biết Phương Trần không phải là một tên ăn hại chuyên phá phách nữa, thế nên kể cả hành động của hắn có khó hiểu đi chăng nữa thì chắc có lẽ cũng không có suy nghĩ gì xấu cả.
Thứ hai, kể cả Phương Trần thật sự có ý xấu gì đó, kể cả hắn ta thật sự muốn giết Tiêu Thanh, vậy thì Lâm Vân Hạc cảm thấy yêu cầu lùi sinh tử đấu một nghìn tỉ năm vẫn có thể chấp nhận được. Chưa nói đến chuyện họ chưa chắc có thể sống đến một nghìn tỉ năm sau, kể cả có là Đạm Nhiên Tông thì cũng chưa chắc đã tồn tại được lâu như vậy! Nếu đã như vậy, thế thì lùi hạn sinh tử đấu xuống một nghìn tỉ năm sau có khác gì so với việc giải trừ luôn sinh tử đấu đâu cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận