Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 212 - Chồng Chất

Phải biết, yêu tộc muốn tinh luyện lực lượng huyết mạch Cửu Tộc, mà không có thực lực cùng với lực khống chế cực mạnh thì nghĩ cũng đừng nghĩ...
Hơi không chú ý, rất có thể sẽ làm lực lượng huyết mạch phá nát tiêu tán.
Thế nhưng, làm sao Phương Trần lại làm được dễ dàng giống như ăn cơm uống nước như vậy?!
Nhưng, Dực Hung chỉ khiếp sợ trong chốc lát, lại cảm thấy mình giống như cũng không cần ngạc nhiên.
Được rồi!
Vị chủ nhân này của mình cũng không phải ngày đầu tiên làm chuyện kinh thế hãi tục như thế!
So sánh với chặt tay chặt chân, uống thuốc độc trọng sinh, cùng với tự bạo giết địch thì tinh luyện huyết mạch chỉ có thể nói là thường thường không có gì lạ.
Cứ như vậy đi...
Sau đó, Dực Hung lại truy hỏi:
"Vậy ngươi có thể rút ra lực lượng huyết mạch Càn Khôn Thánh Hổ không?"
Phương Trần sững sờ:
"Có thể thì có thể, nhưng mà ngươi muốn ta rút ra sao?"
Dực Hung vội vàng lắc đầu, sau đó nở nụ cười thật thà:
"Khẳng định không phải ta, ta muốn cho ngươi rút ra lực lượng huyết mạch trên người cửu hoàng huynh của ta, sau đó cho ta một chút..."
Ánh mắt của Phương Trần sáng lên, đề nghị này của Dực Hung không tệ!
Hắn có thể dùng huyết mạch cửu hoàng huynh của Dực Hung làm lực lượng của mình!
Sau đó, Phương Trần nghĩ đến gì đó, bèn hỏi:
"Vậy cửu hoàng huynh của ngươi ở đâu?"
Dực Hung lập tức nói:
"Đương nhiên ở trong tộc."
Phương Trần không muốn nói chuyện nữa, cũng ném thi thể Hồng Mao Hùng cho Dực Hung...
...
Sau khi chồng chất thi thể của gấu tạp chủng cùng với những yêu thú giết trước đó vào nhẫn trữ vật, Phương Trần và Dực Hung lại lên đường, đi vào chỗ sâu trong sơn mạch Thương Long.
"Phương Trần, hay là ngươi trực tiếp thả ra khí tức của Nhân Thể Chí Tôn Bảo đi. Như vậy có lẽ sẽ hấp dẫn một đống lớn yêu thú cường đại tới, sau đó ngươi có thể thuận lý thành chương sử dụng Đạm Nhiên lệnh, mời cường giả Đạm Nhiên tông tới giúp..."
Dực Hung bị Phương Trần cưỡi trên lưng mở miệng đề nghị.
Phương Trần nằm trên lưng hổ, nhắm mắt dưỡng thần:
"Lười thì cứ việc nói thẳng, đừng có âm mưu ý đồ xấu."
Hắn còn hy vọng có thể tiếp tục gặp phải yêu thú của cửu tộc, rút ra huyết mạch của bọn nó, không muốn mời người Đạm Nhiên tông tới nhanh như vậy.
Dực Hung bất đắc dĩ đi tới:
"Ta xác thực mệt mỏi, mấy năm qua ta không đi đường xa như vậy."
Từ khi bị bắt vào thú lao, Dực Hung vẫn luôn trong trạng thái tản bộ cũng phải cố sức.
Hiện tại đột nhiên bắt hắn đi khoảng cách xa như vậy, hắn rất khó chịu.
Phương Trần nhắm mắt lại nói:
"Vậy ngươi càng cần phải đi, ta chưa thấy qua côn Càn Khôn Thánh Hổ không thích đi bộ."
"Ngươi gặp qua mấy con Càn Khôn Thánh Hổ?"
"Chỉ mới mình ngươi."
"..."
"Tiếp tục đi thôi, sau khi ngươi dẫn ta ra khỏi sơn mạch Thương Long, ta sẽ cho người mang hậu cung Hổ tộc của ngươi về Đạm Nhiên tông."
"Ta không có thực lực dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi chỉ đang muốn gạt ta tiếp tục để ngươi cưỡi..."
"Ha ha! Thật thông minh."
Lúc Phương Trần lừa bịp Dực Hung thất bại, giữa rừng núi đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét dồn dập:
"Miêu, miêu..."
Nghe được âm thanh này, Dực Hung lập tức ngừng đối thoại với Phương Trần, bỗng nhiên đi thẳng về phía sau, thân thể thu nhỏ trốn ở trong tối, nhìn lại về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy, nơi xa đang có một đám mãng xà, vây quanh một con miêu (mèo) yêu, cùng với một con sói, còn có một con yêu thú đang đứng đấy.
Con yêu thú này có đầu chó thân gấu, nhưng khi Phương Trần tưởng đối phương là một con gấu chó, lại phát hiện trên đỉnh đầu của đối phương còn mọc ra mào gà.
"Kê Cẩu Hùng*?"
*Gà Chó Gấu
Phương Trần sờ cằm, suy tư một lát rồi nói:
"Yêu thú các ngươi thật phong phú."
"Đừng so sánh bọn hắn với ta, ta là Càn Khôn Thánh Hổ thuần chủng."
Dực Hung vừa quan sát tình huống bên kia, vừa bĩu môi, sau đó híp mắt, thuộc nằm lòng nói:
"Bọn mãng xà này là Kim Mãng, độc tính không mạnh, nhưng có ưu thế là da rắn kiên cố, giống như kim thiết, bởi vậy gọi tên Kim Mãng."
"Còn có, bọn nó rất ưa thích hoạt động theo quần thể, đừng nhìn những Kim Mãng này chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng năm tầng sáu, nhưng bọn hắn cùng nhau tiến lên thì cả Kim Đan cũng phải e ngại."
Bởi vì hai người vừa rồi chạy trở về vị trí khởi điểm của sơn mạch Thương Long, cho nên giờ phút này thực lực của Kim Mãng, cùng với ba tên yêu thú khác mà họ gặp phải đều dưới Kim Đan.
"Vậy bây giờ nên làm thế nào? Ngươi có muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không? Con Miêu yêu còn hình như không tệ."
Phương Trần chỉ Miêu yêu nói.
"Dung mạo của nàng không quá tốt."
Dực Hung bĩu môi, nhưng lời nói xoay chuyển, nói:
"Nhưng tiếng kêu không tệ!"

Phương Trần vui vẻ, vừa định nói chuyện.
Đúng lúc này.
Đám yêu thú bên kia tựa hồ đã phát hiện ra Phương Trần và Dực Hung. Trong đó, con Miêu yêu được Dực Hung khen ngợi có tiếng kêu không tệ kia lập tức kêu meo meo meo vài tiếng với Dực Hung.
Tuy Phương Trần nghe không hiểu đối phương đang gọi cái gì, nhưng hắn hơi híp tròng mắt, nghe ra sự cầu khẩn được tiết lộ ra từ trong giọng nói của Miêu yêu này, hắn nhận ra được gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận