Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 21 - Tác Dụng

“Nếu ngươi muốn , ta liền có thể cho ngươi một lọ thì cũng để làm gì chứ?”
Lời này vừa nói ra lập tức làm Phương Trần trở lên gấp gáp...
Hoa Kỳ Dung giải thích
“Chỉ là đan dược này đối với ngươi không có tác dụng gì nhiều.”
“Vì tiền đề để có thể dùng Toái Ngọc đan chính là thiên phú càng mạnh thì hiệu quả của thuốc càng lớn, ngươi... ”
Nói đến đây Hoa Kỳ Dung khẽ liếc nhìn Phương Trần, cảm thấy thực sự không thể làm tổn thương hắn thêm nữa liền đột ngột đổi chủ đề.
“Ngoài ra, tác dụng được mong đợi nhất ở Toái Ngọc đan là chỉ cần sử dụng một lần sẽ khiến người dùng nó trực tiếp tăng lên một cấp!”
“Nhưng ngươi hiện tại đã là luyện khí tầng thứ 9 rồi, sẽ không thể tăng thêm một cấp nữa, đan dược này cũng không cách nào giúp ngươi đột phá Trúc cơ... ”
“Cho nên, ngươi muốn thứ này cũng vô dụng, ngươi vẫn nên suy nghĩ lại đi.”
Phương Trần lại không chút do dự lắc đầu
“Hoa Trưởng lão, ý ta đã quyết, vẫn xin trưởng lão cho ta Toái Ngọc đan!”
Trong lòng hắn bỗng trỗi dậy khát khao muốn cược một ván!
Có khả năng sẽ trực tiếp tăng lên 1 cấp sao?
Vậy Tiêu Thanh thân là khí vận chi tử, vua của các vị vua, cái khả năng này không phải sẽ tăng lên gấp nhiều nhiều lần sao?
Theo tính toán của hệ thống, nửa tháng sau Tiêu Thanh sẽ đột phá luyện khí tầng thứ 7, có thêm một bình Toái Ngọc đan này, ít nhất có thể đảm bảo đạt đến luyện khí tầng thứ 8 chắc không có vấn đề gì chứ?
Mà luyện khí tầng thứ 8 của khí vận chi tử, chính là tương đương với sức chiến đấu của luyện khí tầng thứ 9, bộc phát sức mạnh có thể đạt đến Trúc cơ tầng thứ nhất, xuất hết át chủ bài thể sẽ đạt đến trúc cơ tầng thứ 2, trong thời điểm sinh tử thậm chí còn có thể đạt đến Trúc cơ tầng thứ 3....
Phương Trần tính toán đơn giản một chút, sau khi Tiêu Thanh uống đan dược này xong, không phải hắn sẽ trực tiếp đột phá Kim đan rồi sao!
Vậy chẳng lẽ không nên nên cược tất tay một ván?
“Aizz...”
Hoa Kỳ Dung nhìn Phương Trần một lúc rồi khẽ thở dài, lấy ra một cái lọ bằng ngọc ném cho Phương Trần.
“Trong này chứa số lượng tương đương với 1 lần lò luyện đan có thể luyện ra được, ta cũng không đếm kĩ, là năm nào đó ta luyện tay đã luyện ra được, ngươi cầm lấy đi.”
“Có điều ngươi đừng ăn nhiều quá, người tu luyện thân thể cũng có giới hạn, ăn quá nhiều cơ thể không chịu nổi sẽ nổ chết ngươi.”
Phương Trần nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu chắp tay nói cảm ơn
“Vâng, đệ tử sẽ nghe theo lời dạy của người, đa tạ Hoa trưởng lão!”
Hoa Kỳ Dung lại nói
“Ngoài ra, bình đan dược này cũng coi như là quà cảm ơn của ta cho bản nhạc ngươi đã tặng ta.”
“Còn phần thưởng cho việc vượt qua rừng âm, ngươi quay về nghĩ cho kĩ xem làm thế nào tận dụng được tối đa nó, rồi lại đến nói với ta.”
“Cuối cùng, hi vọng lần sau ngươi đến đây có thể đem đến cho ta một bản nhạc hay hơn nữa!”
Nghe đến đây Phương Trần đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó thì lại rất vui mừng.
Hắn không ngờ Hoa Kỳ Dung lại hào phóng như vậy!
Thật sự là người đã đẹp lại còn tốt bụng hào hiệp nha!
Hắn ngẩng đầu đang định cảm ơn tiếp, không ngờ Hoa Kỳ Dung đã sớm biến mất rồi.
Thấy vậy, Phương Trần chỉ có thể khom người trước không khí nói
“Đa tạ Hoa trưởng lão.”
Cảm ơn xong Phương Trần quay người rời đi.
Mà ở Lăng Vân Phong, Hoa Kỳ Dung đã quay lại rừng âm, đứng bên cạnh cây cổ cầm thở dài nói
“Đến cùng thì tuổi vẫn còn trẻ.”
Phương Trần quá cố chấp trong việc nâng cao tu vi của bản thân, nhất là còn muốn đem Toái Ngọc đan đi làm chuyện vô ích, khiến nàng có chút thất vọng.
Nàng cũng hiểu rằng người tu đạo chú trọng việc nâng cao tu vi là rất bình thường.
Vả lại Phương Trần mới hơn 20 tuổi, thì đó cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nàng cảm thấy Phương Trần nếu đã có đạo âm cao siêu như vậy, thì ắt hẳn tâm tính, trí tuệ và mục tiêu hắn theo đuổi sẽ không giống với những người tu đạo khác!
Nhưng đến giờ xem ra, ngoài giai điệu buồn thảm khắc sâu vào lòng người đó thì những việc mà Phương Trần làm đều không khác gì những người bình thường khác.
Nghĩ đến đây, Hoa Kỳ Dung không nhịn được cười thất vọng.
Khi còn trẻ không phải nàng cũng từng thích làm những việc vô ích như vậy sao, giờ đã tu luyện nhiều năm, làm sao lại yêu cầu quá khắt khe với tiểu bối vậy chứ?
Xem ra nàng đã già rồi....
Cuối cùng, Hoa Kỳ Dung thu hồi suy nghĩ, lật tay thu lại cổ cầm, đồng thời hướng bên ngoài nhẹ nhàng nói
“Tiểu Bồng, đi núi Xích Tôn gọi Uyển nhi tới đây!”
Bên ngoài lập tức vọng tới một đợt tiếng đáp lại đầy kinh động
“Vâng, Phong chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận