Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 482 - Ngươi Muốn Làm Gì?

Lăng Tu Nguyên tức giận đến mức bật cười:
“Từ bao giờ là thành 7 người thế? Ta không nợ ngươi gì cả. Là ngươi nghĩ cách tính kế ta trước.”
“Ta không quan tâm.”
Lệ Phục hừ lạnh một tiếng, hắn lười quan tâm đến lời Lăng Tu Nguyên nói. Sau đó hắn nhìn về phía Phương Trần:
“Ngươi cũng ở đây ư?”
Phương Trần thấy Lệ Phục đột nhiên nhìn về phía mình thì gượng cười trong vô thức:
"Ha ha, đúng vậy, sư phụ, trùng hợp thật đấy. Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Vẻ mặt của Lệ Phục bỗng nhiên trở nên nghiêm túc thêm vài phần. Hắn nói:
“Nếu ngươi đã ở đây thì cũng đúng lúc. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải đáp thật lòng cho ta!”
Phương Trần nghe vậy thì trở nên căng thẳng:
"Sư phụ, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Lệ Phục híp mắt lại:
“Tại sao sư đệ của ngươi lại đột nhiên bị đứt mất mười mấy cái chân tay? Chuyện này là do ngươi làm ra à? Ngươi không được nói dối ta. Ta đã cảm nhận được trên cơ thể sư đệ ngươi có khí tức của pháp bảo của ngươi để lại rồi.”
Phương Trần thấy Lệ Phục đột nhiệ quay qua hỏi tội như vậy, lại còn nắm được chứng cứ trong tay, hắn liền vội vàng quỳ xuống nhận sai nói:
"Xin lỗi, sư phụ. Đúng thật là tay chân của sư đệ là do ta không cẩn thận mà đứt mất. Xin người tha lỗi cho ta.”
Phương Trần nói xong thì trở nên nơm nớp lo sợ. Hắn không sợ tính mạng của bản thân bị nguy hiểm, mà hắn chỉ sợ sư phụ hắn sẽ lại đột nhiên nổi điên lên. Nhưng ngay lúc Phương Trần đang căng thẳng, từ nãy đến giờ Lệ Phục vẫn im lặng bỗng nhiên cười lớn:
“Ha ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Ngươi làm tốt lắm! Quả không hổ danh là đệ tử mà ta nhìn trúng!”
Phương Trần ngẩn người:
"Hả?”
Lệ Phục cười tủm tỉm:
“Thực ra mấy ngày nay, ta thấy sư đệ của ngươi mãi cũng không dám tự chặt đứt cánh tay của mình để tu luyện công pháp, trong lòng ta cảm thấy cực kì lo lắng! Nhưng nếu hắn ta không chủ động mở miệng nhờ ta giúp đỡ thì chắc chắn ta sẽ không ra tay giúp hắn đâu! Thế nên ta chỉ nhìn mọi chuyện rồi thầm lo lắng trong lòng được mà thôi. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của ngươi mà đã giải quyết được nỗi lo trong lòng vi sư. Điều này thật sự làm cho vi sư rất vui mừng. Chắc chắn sư đệ của ngươi sẽ có thể nhanh chóng nhập môn thôi. Ta đã nói mà, chắc chắn đệ tử của ta không phải loại người tâm mang lòng ghen tị và oán hận người khác được! Ngươi quả nhiên là người công chính liêm minh! Cho dù sự xuất hiện của sư đệ sẽ làm cho sự cưng chiều của vi sư bị chia bớt đi, vậy mà ngươi vẫn chịu giúp đỡ sư đệ như cũ, giúp hắn bước những bước đầu trên con đường tu luyện công pháp. Ngươi làm rất tốt!”
Phương Trần:
“...”
Giây phút này, Phương Trần cũng giống như thời tiết của Đạm Nhiên tông vậy, gió nhẹ yên bình, không mưa không nắng. Hắn chỉ im lặng đờ đẫn nhìn Lệ Phục. Lệ Phục vỗ vỗ bả vai Phương Trần, ý mang theo sự khen ngợi:
“Tốt lắm. Về sau ngươi nhớ đến Nhược nguyệt cốc nhiều hơn để giúp cho sư đệ ngươi tu luyện nhé. Sau này, lúc hắn phải luyện hóa chính mình, có lẽ hắn cũng sẽ lại sợ phải vào lò! Đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ như hôm nay mà thôi. Chắc chắn trước khi hắn mở miệng xin giúp đỡ thì vi sư cũng sẽ không giúp gì hắn cả. Còn ngươi thân là sư huynh, ngươi có trách nhiệm phaie đẩy hắn xuống. Vậy chuyện hạ thủ ta giao cho ngươi đấy.”
Phương Trần như muốn nói lại thôi.
“Được rồi, đừng nhiều lời với hắn ta nữa.”
Lăng Tu Nguyên đứng bên cạnh nghe không nổi nữa. Hắn đi đến trước mặt Phương Trần nói:
"Chúng ta đi.”
Hắn nói dứt lời liền muốn mang theo Phương Trần rời đi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, Lệ Phục đã dùng một tốc độ nhanh đến mức Phương Trần không kịp nhìn rõ mà khoác tay lên vai Lăng Tu Nguyên. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì dừng việc thi pháp lại. Hắn lạnh lùng quay đầu lại nói:
"Ngươi nuốn làm gì?”
Lệ Phục nói một cách tự nhiên:
“Dẫn ta đi với. Ta cũng muốn nhìn thiên kiêu.”
"Dựa vào cái gì mà ta phải làm thế cơ chứ? Ta không mang ngươi theo!”
Lăng Tu Nguyên cười lạnh. Hắn chúi đầu vai xuống, muốn hất tay Lệ Phục ra ngoài. Nhưng thể tu chí cường của thiên hạ cũng đâu phải là trò đùa. Tay Lệ Phục giống như dính chặt lấy vai của Lăng Tu Nguyên. Hắn ta cười nhạo nói:
"Ngươi làm vậy cũng chỉ vô ích thôi. Nếu ngươi thật sự hất không ra được, vậy thì ngươi hãy cố gắng dùng hết toàn lực xem sao. Biết đâu ngươi lại có thể hất ra nếu ta dùng nửa lực cánh tay thì sao. Nhưng đó cũng chỉ là biết đâu mà thôi! Ha ha!”
Lăng Tu Nguyên nghe tiếng cười nhạo của hắn thì cực kì tức giận. Đã bị khích tướng như thế rồi nên hắn không thể dùng bất kì loại linh lực nào cả. Nhưng tiếp đó, hắn vẫn không có cách nào có thể hất được tay Lệ Phục xuống. Ngược lại chỉ là nhận thêm được một tràng cười nhạo từ phía Lệ Phục. Phương Trần:
“...”
Sau đó hắn thầm nghĩ trong lòng, đúng thật là Thần Thể thượng cổ đỉnh thật đấy. Cuối cùng, Lăng Tu Nguyên bùng nổ, hắn nổi trận lôi đình nói:
“Không phải là ngươi có thần thể thượng cổ hay sao? Ngươi không thể tự đi được à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận