Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 374 - Ta Hiểu Rõ

Đến bản thân hắn còn nghe không nổi nữa rồi! Phương Quang Dự nghe vậy càng cảm thấy vui mừng:
“Trần nhi, Phương gia có được hậu thế như ngươi, tằng tổ rất vui mừng! Tương lai, dưới sự dẫn dắt của ngươi, Phương gia chắc chắn sẽ trở nên khác biệt.”
Phương Trần lúng túng nói:
“Cảm ơn tổ sư!”
Sau khi làm cho Phương Trần lấy hết ấn tượng tốt của Phương Quang Dự, Lăng Tu Nguyên liền truyền âm cho Phương Trần:
“Đợi sau khi tằng tổ của ngươi xuất quan mà ngươi vẫn không làm được gia chủ Phương gia thì ngươi tự mình rút khỏi tông môn đi. Đạm Nhiên tông không nuôi dưỡng đồ ngu.”
Phương Trần:
“...”
Sau đó, Lăng Tu Nguyên liền giảng giải nguyên lí sử dụng của Độ Ách thần binh cho Phương Quang Dự. Tóm lại vẫn là để Phương Trần rút kiếp lực ra, sau đó để cho Lăng Tu Nguyên thả ra ngoài. Lần này 2 người họ đến đây mục đích chính là bảo vệ tính mạng cho Phương Quang Dự. Thế nên tạm thời Phương Trần không định tu luyện, mà hắn muốn làm cho kiếp lực trong cơ thể Phương Quang Dự hạ thấp đến một mức nhất định, để chắc chắn mỗi ngày tằng tổ sẽ không bị sét đánh nữa. Nhưng Phương Trần cảm thấy lâu nhất thì cũng sẽ chỉ kết thúc trong nửa canh giờ mà thôi. Nhưng thực ra hắn đã đánh giá thấp kiếp lực trong cơ thể tằng tổ, cũng như đánh giá cao khả năng của Độ Ách thần binh...
Ba ngày sau. Lúc này, trên tay Phương Quang Dự chi chít lỗ kim. Mà Phương Trần và Lăng Tu Nguyên ngồi đối diện Phương Quang Dự hai mắt cũng trở nên vô thần. Kể cả hai người bọn hắn là tu sĩ đi chăng nữa thì sau khi làm việc liên tục lâu như vậy cũng sẽ trở nên chết lặng! Ba ngày vừa qua, Phương Trần phụ trách đâm Phương Quang Dự, Lăng Tu Nguyên thì phụ trách hấp thụ kiếp lực bên trong Độ Ách thần binh rồi phóng thích ra ngoài. Còn sau khi Phương Quang Dự thấy Lăng Tu Nguyên lại phóng thích một kiếp lực nữa ra ngoài, hắn ta liền ôm quyền nói:
“Đa tạ sư bá, mấy ngày nay người và Trần nhi vất vả rồi. Như này thì trong khoảng 2 năm rưỡi nữa ta cũng sẽ không cần lo lắng việc bị kiếp lực cắn thể! Các ngươi có thể về được rồi!”
Tạm thời bây giờ hắn ta cảm thấy cũng đủ lắm rồi! Sức chứa của Độ Ách thần binh này quá ít. Nếu để cho Lăng Tu Nguyên ở đây giúp hắn ta giải quyết hết sạch kiếp lực thì không ổn. Lăng Tu Nguyên cũng nghĩ như vậy. Bây giờ cứ giữ mạng cho Phương Quang Dự đã, sau đó hắn và Phương Trần trở về trước. Để Phương Trần nghiên cứu cách tăng sức chứa của Ám Độ thần binh. Lăng Tu Nguyên nói:
"Đúng vậy! Vậy bây giờ chúng ta đi trước. Ngươi nghỉ ngơi đi. Nếu ngươi có thể dựa vào bản thân mà đem kiếp lực khu trục ra ngoài hoàn toàn thì đó là chuyện tốt.”
Phương Quang Dự nghiêm túc gật đầu:
“Sư bá, ta hiểu rõ.”
Sau đó Lăng Tu Nguyên đứng dậy nói:
“Được. Vậy Phương Trần, chúng ta đâm tằng tổ của ngươi thêm 1 lần rồi đi thôi.”
Hắn định để Phương Trần mang kiếp lực của Phương Quang Dự đi để dựng kiếp thai. Phương Trần gật đầu:
"Được! Tằng tổ, đắc tội rồi!”
Phương Trần cũng đang định làm như thế. Phương Quang Dự giơ tay, cười ôn hòa:
“Không sao cả.”
Mấy ngày vừa qua, ấn tượng của hắn ta về Phương Trần lại cao lên một bậc. Cũng bởi do Lăng Tu Nguyên luôn vô tình hoặc cố ý khen ngợi chỗ tốt của Phương Trần... Mà Phương Quang Dự cực kì tín nghiệm Lăng Tu Nguyên. Bây giờ giống như việc Phương Trần không lên làm gia chủ Phương gia thì tất cả mọi người trong Phương gia phải chết một lần đi vậy...

Dưới sự phối hợp của Phương Quang Dự, Phương Trần lấy được một thanh kiếp lực đầy, sau đó liền cáo từ tằng tổ rồi rời đi. Lúc rời đi, đáy lòng Phương Trần còn ngập tràn tiếc nuối. Vì bây giờ kiếp lực của Phương Quang Dự vẫn chưa biến mất hẳn, vẫn sẽ có mạo hiểm. Năm năm sau hắn ta không thêt nào trở thành một thành viên có tên trên bảng vàng của Phương gia được. Thế nên tốc độ tu luyện của hắn vẫn không có cách naog tăng lên được. Điều này làm Phương Trần cảm thấy rất khó chịu. Hệ thống đúng là càng ngày càng ki bo. Sau khi Phương Trần và Lăng Tu Nguyên rời đi, Phương Quang Dự tránh về lại trong lò. Hắn sờ đầu bản thân, vẻ mắt sa sút tinh thần hoàn toàn biến mất mà thay vào đó còn có mấy phần tỏa sáng. Mặc dù nói tình trạng của hắn bây giờ vẫn đáng lo, mọi thứ chưa khỏi hẳn, nhưng một thời gian ngắn tiếp theo, hắn không cần phải lo chuyện có kiếp vân công kích, để hắn có thể yên tâm khu kiếp. Phương Quang Dự sờ cái đầu trọc của mình, mỉm cười:
“Không có lôi kiếp thì cuối cùng ta cũng có thể mọc một chút tóc rồi!”
Sau khi Phương Quang Dự vào bí cảnh để tránh kiếp, Lăng Tu Nguyên cùng Phương Trần quay trở lại rừng đào ở ngoại ô thành Nguy. Hôm nay thời tiết ở thành Nguy tốt bất ngờ, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ mang đến cảm giác dễ chịu, hoa đào thi nhau nở, cảnh đẹp đến mức không sao tả nổi. Bên dưới quang cảnh này, có không ít cây đào yêu túm tụm lại một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận