Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 196 - Giết Sư Phụ

Thiệu Tâm Hà thấy thế, ôn hòa cười nói:
"Ta lập tức gọi Hoàng trưởng lão dậy giải quyết vấn đề của sư đệ."
"Làm phiền sư huynh!"
Phương Trần thấy thế thì vô cùng vui mừng, nếu hắn một thân một mình tiến đến, thật sự không dám kêu Hoàng trưởng lão dậy.
Sư huynh đúng là người tốt.
Sau đó, Thiệu Tâm Hà cầm theo cái thùng tiến lên trước. Lúc Phương Trần đang suy tư đối phương dự định đánh thức Hoàng trưởng lão như thế nào, Thiệu Tâm Hà đã trực tiếp xách thùng, đổ xuống trên mặt của Hoàng Trạch.
Phương Trần trừng to mắt.
Thiệu sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?
Ra tay với trưởng lão?
Ngươi có bệnh à?
Ầm!
Khối băng to bằng đầu người nện vào trên mặt của Hoàng Trạch. Sau khi nện trúng, khối băng nổ tung, hóa thành một vũng nước to lớn bao phủ trên mặt Hoàng Trạch. Sau một khắc, một cỗ nhiệt khí to lớn lập tức bốc hơi lên.
Hoàng Trạch trực tiếp nhảy dựng lên, thống khổ rống to:
"Nong nóng nong nóng nong nóng..."
Phương Trần:
"..."
Thứ này không phải là băng sao?
Sau khi thống khổ xong, Hoàng Trạch bị bỏng đến độ mặt đỏ tới mang tai, hắn cả giận nói:
"Thiệu Tâm Hà, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn giết sư phụ sao?"
Thiệu Tâm Hà thờ ơ nói:
"Sư phụ, có đệ tử tìm đến, người dự định ngủ tới khi nào?"
"Ngài đã ngủ 63 canh giờ rồi!"
Phương Trần vội ho một tiếng, sờ lên cái mũi.
Chân tướng đã rõ.
Khó trách Thiệu Tâm Hà không sợ đắc tội Hoàng Trạch và đồ đệ của Hoàng Trạch...
Nếu Phương Trần đoán không sai, Thiệu Tâm Hà hẳn là "kẻ xui xẻo đến mức không có ai thu làm đồ đệ, tùy tiện bị phân phối Hoàng trưởng lão làm sư phụ" trong miệng hắn.
Hoàng Trạch:
"..."
Hắn hít sâu một hơi:
"Lần này, vi sư không so đo với ngươi, nhưng lần sau nếu ngươi muốn đánh thức ta, cũng đừng dùng loại thủ đoạn này nữa."
"Thủ đoạn khác ta đều đã dùng hết rồi."
Thiệu Tâm Hà lạnh nhạt nói.
"Khụ khụ."
Hoàng Trạch lúng túng tằng hắng một tiếng, lách qua Thiệu Tâm Hà, đi đến trước mặt Phương Trần.
"Ngươi tên gì? Tìm ta làm gì?"
Phương Trần lui lại hai bước, mùi rượu trên người gã này quá nặng rồi!
Phương Trần nói:
"Bái kiến Hoàng trưởng lão, ta tên là Phương Trần, ta muốn kéo dài thời gian khảo hạch đệ tử nội môn, lý do là..."
Hoàng Trạch nhìn thoáng qua nhẫn Xích Tôn của Phương Trần, sau khi xác nhận thân phận của hắn thì viết Phương Trần nói vào ngọc giản, rồi nói:
"Được, làm xong cho ngươi rồi, mau chóng rời khỏi tông môn hoàn thành nhiệm vụ đi."
"Vâng!"
Phương Trần gật đầu.
Sau đó, Hoàng Trạch thấy không có việc gì bèn chạy tới giá rượu bên cạnh.
Thiệu Tâm Hà đi tới gần Phương Trần, bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, Phương sư đệ, sau này nếu ngươi không có việc gấp, không nên đến làm việc trong lúc sư phụ ta trực luân phiên."
Phương Trần gượng cười hai tiếng.
Giọng của Hoàng Trạch truyền đến từ phía xa:
"Ta nghe thấy đấy."
Thiệu Tâm Hà không để ý tới hắn, đưa Phương Trần rời đi.
Sau đó, khi Thiệu Tâm Hà đưa Phương Trần đi tới cửa, hắn vừa cười vừa nói:
"Sư đệ, địa điểm nhiệm vụ của ngươi là Thiên Ma quật, trên đường sẽ đi qua vách núi Long Khẩu, lúc tới chỗ kia, ngươi mang theo vật này sẽ rất có lợi với ngươi."
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Tâm Hà lấy ra một viên ngọc thạch màu phỉ thúy, đưa cho Phương Trần.
Phương Trần sững sờ:
"Đây là vật gì?"
Lúc này Thiệu Tâm Hà mới vừa gặp hắn lần đầu tiên, sao lại muốn giúp hắn rồi?
Theo bản năng hắn có chút cảnh giác.
Thấy Phương Trần không cầm, Thiệu Tâm Hà nói:
"Không cần khẩn trương, đây là cha ta để lại cho ta."
"Tác dụng của nó là che lấp khí tức Nhân Thể Chí Tôn Bảo, để tránh ngươi bị yêu thú tập kích quấy rối."
Nghe vậy, Phương Trần ngây người:
"Sư huynh, làm sao ngươi biết ta là Nhân Thể Chí Tôn Bảo?"
Nhân Thể Chí Tôn Bảo là một trong những thể chất phế nhất trong tu tiên giới .
Vì thể chất này không chỉ vô ích với việc tu luyện, mà gần như không có tu sĩ nào có thể nhìn thấu.
Trừ phi tu sĩ cắt thịt của Nhân Thể Chí Tôn Bảo, thi triển thuật pháp kiểm nghiệm, nếu không, có rất ít người có thể liếc một cái là nhìn thấu.
Đây cũng là lý do vì sao Lăng bọn người Tu Nguyên, Dư Bạch Diễm không thể nhìn thấu thể chất của Phương Trần.
Nhưng, vì sao Thiệu Tâm Hà lại có thể nhìn thấu?
Nghe thấy câu hỏi của Phương Trần, Thiệu Tâm Hà cười trả lời:
"Vì ta là Bán Yêu, ngươi cũng có sức hấp dẫn với ta, ta hiển nhiên có thể nhìn ra ngươi là Nhân Thể Chí Tôn Bảo."

Nghe Thiệu Tâm Hà nói xong, Phương Trần nheo mắt lại. Bán yêu?! Nếu nói như vậy thì Thiệu Tâm Hà là do người và yêu kết hợp lại sau đó sinh ra à?
"Chuyện này làm sư đệ bị dọa rồi à?”
Thấy Phương Trần im lặng không nói gì, Thiệu Tâm Hà hỏi.
"Ta có hơi bất ngờ một chút thôi.”
Phương Trần nói thật lòng, sau đó mới nói lí do:
“Bởi vì nhìn vẻ bề ngoài của sư huynh không giống yêu cho lắm.”
Nghe vậy, Thiệu Tâm Hà cười nói:
"Chẳng qua là tại ngươi chưa nhìn thấy chân thân của ta thôi. Nhưng mà ta cảm thấy sư đệ cũng không kinh ngạc lắm đối với bán yêu nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận